🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Từ Hy Viễn đi công tác ở Hồng Kong hơn một tuần,hắn vừa xuống máy bay đã mệt mỏi ngủ thiếp đi trong ô tô,trước đó còn không quên dặn dò Vương Triết lái thẳng xe đến nhà Tô Thiện.
Vương Triết nhìn người đàn ông phía sau không khỏi thở dài,gương mặt mệt mỏi hiện rõ,ngay cả áo sơ mi vốn thường ngày ưa phẳng phiu hôm nay cũng đã có vết nhăn,râu ria lún phún trên cằm còn chưa kịp cạo... nhìn đã biết là nôn nóng vội vàng trở về.
Cậu ta vừa lái xe vừa lắc đầu ngán ngẩm, hôm trước có nghe nói tổng giám đốc phải sang Hồng Kong một chuyến,lần này đi phải mất nữa tháng,vậy mà mới hơn một tuần đã trở về,đây không phải là vội chết được sao?
Đúng là phụ nữ - một khi đã dính vào liền không có lối thoát.Cậu ta âm thầm rút ra bài học.
....
"Ông nói bậy?"
"Không phải,tất cả đều dối trá... tôi... tôi không tin."
Tô Thiện trong trạng thái liên tục lắc đầu,gương mặt mệt mỏi trắng nhợt,hung hăng trừng mắt nhìn người đàn ông trạc tuổi trước mặt.Dưới đất là những mảnh giấy từ lâu đã bị xé vụn,rơi rãi rác dưới nền.
Người đàn ông trạc tuổi chân tay luống cuống,đôi mắt cũng mờ đi vì nước mắt dâng trào "Thiện Thiện,ta quả thật là ba con... con hãy tin ta,năm đó... năm đó ta để mất hai mẹ con con,ta... ta biết ta có lỗi..."
Năm đó,Dương gia vốn là nhà tài phiệt lớn,gia tộc biết ông ta cùng người phụ nữ bán hoa* chung sống,liền tức giận như muốn giết luôn người phụ nữ kia.Riêng chỉ ông ta biết,mẹ Tô Thiện - Kiều Như vốn không phải là loại phụ nữ như vậy.Thiếu nữ 18 mới lên thành phố học chưa được bao lâu liền nghe gia đình xảy ra chuyện,cô chạy vậy khắp nơi không thành công liền nghĩ đến chuyện bán mình.Đúng lúc đó Kiều Như gặp được ông ta,hai người ban đầu chỉ là quan hệ trao đổi,sau này cả hai phát hiện đều có tình cảm với đối phương,đã từng hẹn ước trọn đời.Chỉ là mọi chuyện không được như tưởng,Dương gia biết chuyện liền lừa gạt ông ta sang nước ngoài,chèn ép đuổi Kiều Như về quê,đúng lúc này... cô mang thai con của ông ta.
Nếu không phải vì Tô Thiện lớn lên giống hệt mẹ mình lúc đó,ông ta liền không nghĩ mình lại có một đứa con gái lớn như vậy.
Là con gái của ông ta và Kiều Như.
Năm đó về nước ông ta từng về quê tìm Kiều Như,nhưng không hề có tung tích,ba mẹ cô ấy nói... Kiều Như từ lúc rời quê lên thành phố học...cũng chưa từng một lần về lại.
Ông âm thầm tìm kiếm cô từng đó năm trời,lại không ngờ tới tìm được con gái của hai người.
Giấy xét nghiệm ADN đã bị Tô Thiện xé đi,kết quả chứng thực trên đó ghi rõ ràng: cô chính là con gái của Dương Ân ông ta.
Tô Thiện như phát hoảng,mọi chuyện cứ như dồn dập đến với cô,tất cả mọi chuyện ông ta kể,giấy xét nghiệm ADN... đều giáng vào lòng ngực cô một trận cuồng phong sóng lớn,đau đớn đến chết lặng,cô vẫn như người mất hồn liên tục lắc đầu:
"Ông im đi,tôi không tin... tôi tuyệt đối không tin."
Ông ta bối rối nhìn cô,giọng khàn khàn "Ta biết con chưa thể nào chấp nhận người ba này,ta biết ta có lỗi với hai mẹ con con,nhưng... ta rất vui vì tìm được con.Thiện Thiện,ta thực sự rất vui."
Đầu óc Tô Thiện trống rỗng,hình ảnh trước mắt như mờ dần,có bóng dáng cao lớn quen thuộc mở cửa vứt vali sang một bên chạy vội về phía cô.Thấy Từ Hy Viễn,mọi tủi thân ấm ức Tô Thiện dường như không kiềm nén nổi nữa,cô oà khóc nhào vào lòng hắn,nghẹn ngào không nói một lời,cứ như vậy ôm lấy hắn khóc không ngừng.Cô phát hiện,cô càng ngày càng lẹ thuộc vào người đàn ông trước mặt,chỉ là... sự lệ thuộc này có chất nghiện.
Từ Hy Viễn đưa hai tay ôm lấy cô,đôi mắt lạnh lẽo quét về người đàn ông trạc tuổi kia,không hề nể nang tuổi tác,giọng lạnh tanh "Muốn chết hả?"
"Cậu là... chồng của con bé?"
Tô Thiện đem nước mắt chùi hết vào áo sơ mi hắn,ló mặt ửng đỏ len lén nhìn Dương Ân  rồi nhanh chóng cụp mắt.Vẫn còn khó chịu không muốn nói,im lặng chôn nơi lòng ngực Từ Hy Viễn.
"Phải,cô ấy là vợ tôi."Từ Hy Viễn cúi đầu nhìn cô,chỉ thấy được chóp đầu nho nhỏ khẽ cọ quậy trong lòng ngực hắn,hận không thể lúc này hôn cô vài cái cho đỡ nhớ nhung những ngày qua.
Dương Ân vẫn đưa mắt nhìn chằm chằm Tô Thiện,cũng không màn chuyện Từ Hy Viễn vô lễ với mình,buồn phiền lên tiếng "Thiện Thiện,vậy ta đi trước đây,mai lại đến thăm con... con đừng suy nghĩ nhiều quá."
Lúc này Tô Thiện mới ngước mặt lên lúng túng nhìn ông ta,đôi mắt đỏ hoe  cay cay,có chút không muốn mở miệng "Ông về đi."
Dương Ân vừa sửng sốt vừa vui mừng nhìn cô,không nghĩ tới Tô Thiện lại đáp lại,trong lòng nhẹ nhàng ấm áp dần,ông ta xoay lưng rời đi,âm thầm rơi nước mắt.Ông ta không phải lẻ loi sống cô độc hết quảng đời còn lại,ông ta có con gái,là con gái Kiều Như sinh cho ông ta,ông ta thật sự hạnh phúc muốn vỡ oà.
Bên cạnh hành lang,Tô Văn im lặng đứng đó từ lâu,không nhúc nhích cũng không lên tiếng.Có hàng vạn điều cậu muốn hỏi,lại khó khăn không biết phải làm sao?
Hoá ra,Tô Thiện - không phải là chị gái ruột của cậu.
Chị gái cậu,lại có ba ruột tới tìm?
Mọi chuyện... tại sao lại như vậy?Cuối cùng là tại sao?
....
"Ngoan,nói cho anh biết,ông ta làm gì em?"Từ Hy Viễn ôm cô lại ghế sô pha,hắn đặt Tô Thiện trong lòng,nhẹ gác cằm lên đầu cô,bàn tay to lớn khẽ vuốt mái tóc dài sau lưng.
Tô Thiện mệt mỏi đến không muốn giãy dụa,cô im lặng tựa vào lòng hắn,nghe nhịp đập trầm ổn,trái tim đang treo lơ lửng dần thả lỏng "Ông ta nói... ông ta là ba tôi...."
Dứt lời,cô ngước mắt nhìn hắn,đôi mắt mới khóc xong liền đỏ lên còn hơi sưng,mấp máy môi "Từ Hy Viễn,tôi là... con gái ông ta sao?"
Từ Hy Viễn đưa mắt nhìn những mảnh giấy bị xé vụn dưới nền nhà chập lâu,hắn khẽ hôn lên mắt cô,thì thầm "Mặc kệ em là con ai,chỉ cần em biết em là vợ anh là được rồi."
"Sau này của em,anh sẽ che chở.Mình anh là đủ rồi,không cần ai cả,được không?"
Lời nói trầm thấp bình ổn vang bên tai cô,tuy có tính độc chiếm ích kỷ nhưng lại khiến cô cảm động chết được.
Tô Thiện cụp mắt không nhìn hắn,đầu quả tim khẽ run.Cô biết,cô chính là không bỏ qua được người đàn ông này.
Trước đêm Từ Hy Viễn lên máy bay,hắn liền đến tìm cô ôm ấp một hồi rồi mới chịu đi.
Hơn một tuần hắn đi công tác,cô liền nhớ đến luống cuống tay chân, lặng lẽ nhập tin nhắn muốn gửi rồi lại xoá đi,liên tục đêm nào cũng vậy,quả thực... là mong hắn,muốn gặp hắn không kiềm được.
"Tô Thiện,hỏi em... nếu quả thực ông ta là ba em.Em định thế nào?"
Tô Thiện không ngờ hắn lại hỏi như vậy,cô đảo mắt,hồi lâu mới trả lời "Tôi không biết,tôi không cần ai cả.Tôi có em trai là đủ rồi."
Câu trả lời này khiến Từ Hy Viễn hơi bất mãn,nhưng lại khiến cậu thanh niên đang nghe lén nơi hành lang đưa tay lau nước mắt,chun mũi xấu hổ.
Từ Hy Viễn buồn bực cúi đầu hôn cô lại bị Tô Thiện đẩy ra "Anh... còn chưa cạo râu,đừng hôn tôi."
Hắn nhíu mày sờ sờ râu ria lún phún trên cằm mình,thoáng chốc buồn cười "Chờ anh đi cạo râu,xong liền hôn em."
Quả thực là đứng dậy đi cạo râu,Tô Thiện tối sầm mặt nhìn hắn tự nhiên kéo vali vào phòng cô,khẽ mắng hắn vô liêm sỉ.
...
Có người lau nước mặt trên mặt, giả vờ như chưa từng khóc chậm chạp đi ra,như đứa trẻ rúc vào người cô "Chị..."
Tô Thiện cười lớn nhìn cậu nhóc  trong ngực mình "Này,em muốn làm nũng hả?"
Chỉ thấy cái đầu cọ qua cọ lại "Chị,đừng bỏ mặc em..."
Tô Thiện thoáng khựng người,theo thói quen đưa tay xoa đầu cậu,lòng ngực đau âm ỉ "Em nghe rồi hả?"
Tô Văn vẫn không ngước đầu,cậu buồn buồn lên tiếng "Chị,chị thực sự không phải... là chị em sao?"
"Ngốc,Tô Văn,nghe chị,trừ phi chính miệng em nói muốn cắt đứt quan hệ với chị,còn không chúng ta mãi là chị em của nhau."
Cậu nhóc lập tức phản ứng "Em tuyệt đối sẽ không nói..."
Tô Thiện vô cùng xót xa an ủi cậu "Chị biết.Nào,không được suy nghĩ linh tinh,em chỉ cần biết:Tô Thiện vẫn là Tô Thiện - chị gái Tô Văn,được không?"
Cậu nhóc trong lòng càng thêm lệ thuộc ôm lấy cô,khụt khịt muốn khóc "Em nghe lời chị."
"Nào,ngước mặt lên cười một cái chị xem nào?"
Người trong lòng còn chưa kịp ngước mặt đã bị ai đó túm cổ kéo ra,giọng người đàn ông lạnh lùng vang lên trên đỉnh đầu "Nhóc làm trò gì vậy hả?Đàn ông lại khóc như hệt con nít,thật mất mặt."
Tô Văn xấu hổ đưa tay quẹt nước mắt,xoay mặt đi "Em không có khóc."
Từ Hy Viễn quả thực muốn đá cậu nhóc một cái,lên giọng cảnh cáo "Lần sau muốn khóc vào phòng đóng cửa lại mà khóc,ai cho cậu ôm vợ tôi khóc lóc?Hử??!"
Tô Văn mặt mày đỏ bừng nhưng vẫn không muốn chịu thua:
"Chị ấy là chị em."
"Chị cậu cũng không được,muốn ôm tự cưới vợ về mà ôm.Lần sau còn thấy cậu ăn vạ ôm vợ tôi liền biết tay tôi."
Tô Thiện quả thực muốn cười,nhưng lại sợ cậu nhóc càng thêm xấu hổ nên cố im lặng.Lúc sau thấy cậu nhóc bị Từ Hy Viễn chọc đến tức hậm hực đi về phòng cô mới cười phá lên,đưa tay đập Từ Hy Viễn một cái "Anh đừng có mà ăn hiếp em trai tôi."
Dứt lời liền bị ai đó ép mạnh vào ghế sô pha,trước mặt tối sầm,đôi môi thoáng chốc  mềm mại,có mùi bọt cạo rau thoang thoảng quanh chóp mũi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.