Trần Hàn Dân nằm bò ra đầu giường Tống Ngọc Chương, rất cam lòng làm nô lệ bé con cho hắn, tuy rằng gã chẳng phải loại người đoan trang gì, song tận đáy lòng gã thật sự muốn đối xử tốt với Tống Ngọc Chương, bèn phô ra bộ dạng chịu thương chịu khó; Tống Ngọc Chương cũng không phải kiểu người hay làm khó chân tình của người ta, Trần Hàn Dân bê trà rót nước cho hắn, hắn liền cười dịu dàng với gã, một câu ôn tồn: "Cảm ơn nhé!" Trần Hàn Dân sao mà chịu nổi, rất muốn ở lại qua đêm với Tống Ngọc Chương.
"Ban đêm không có việc gì, em về ngủ trước đi."
Thân thể Tống Ngọc Chương chẳng phải dạng yếu ớt, đã dần khôi phục tinh thần, xoa nhẹ cái ổ quạ của Trần Hàn Dân, dịu dàng nói: "Em cũng mệt rồi."
"Em không mệt." Trần Hàn Dân khăng khăng tựa vào người hắn: "Sáng ngày mai cập bến rồi."
Tống Ngọc Chương nghe được ý tứ của gã, biết rằng gã kìm lòng không đậu đã rung động sa vào cuộc chơi ven đường này, Tống Ngọc Chương ấy vậy mà chẳng có chút cảm nghĩ gì, chỉ muốn xuống thuyền liền phải tức khắc rời khỏi Hải Châu, chẳng biết sao lại có người biết tên thật của hắn, hắn thật sự chẳng có chút ấn tượng nào với người ta cả, hỏi đương sự càng không được, Tống Ngọc Chương chỉ có thể lật tung hồi ức của mình về những người tình biết tên của hắn.
Đúng là cũng không nhiều lắm, thuở thiếu thời không hiểu chuyện kết bạn, đôi bên đều là dáng vẻ thiếu niên, nhớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-ngoc-chuong/2988976/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.