Đoàn người tiếp đón trên bờ thanh thế lẫy lừng, xa kia thanh âm như cơn sóng cuộn trào, vỗ vào boong thuyền, hai hàng người cùng nhau vẫy tay hoan hô, Tống Ngọc Chương quay lưng với mũi thuyền mà nghe tiếng sơn hải kêu thương, như vui sướng mà cũng sầu bi.
Thuyền cập bến, người trên bờ liền đổ xô đến, người trên thuyền cũng lũ lượt đi xuống, bến tàu đã hoàn toàn lộn xộn như nồi cháo heo, Tống Ngọc Chương tự biết lấy mình chẳng có ai nghênh đón, muốn lặng lẽ rời đi, tiếc thay trên thuyền chẳng có cái nón nào, gương mặt này của hắn đã đủ gây sự chú ý, nếu muốn đợi lúc hỗn loạn nhất không ma nào hay mà lủi đi, tốt nhất hắn đừng nên để cái tên người yêu cũ chực chằm chằm cái eo hắn tóm được lần nữa.
Tên mặt trắng xinh trai kia dáng người cũng rất cao.
Như cây sào ấy.
Tống Ngọc Chương bật cười, thầm nghĩ mình có duyên với cây sào ghê.
Tống Ngọc Chương lặng lẽ đợi một hồi, cảm thấy gần đến lúc rồi, phủi phủi nếp nhăn trên quần áo, tay chắp sau lưng, lưu loát bước chân rẽ đường, cúi đầu đi về phía trước.
Đây chính là tuyệt kỹ của hắn, đi không cần nhìn đường, dựa vào bản năng tiến bước, thể nào cũng đào ra lối đi.
Cơ mà lần này hắn bước nhanh được mấy bước đã bị túm chặt bả vai.
Cánh tay túm bả vai hắn sức rất lớn, tựa như sắt thép đè lên bước đi của hắn, Tống Ngọc Chương quay đầu, người yêu cũ liền cười với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-ngoc-chuong/2988974/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.