Đầu ngón tay bị véo nhẹ, sức lực yếu ớt như có cũng như không, Mạnh Đình Tĩnh chẳng lý giải nổi nỗi lòng mình bây giờ, chỉ cảm thấy quá đỗi kỳ lạ, thật muốn ngay lập tức vung tay ra, y chưa kịp vung thì ngón tay của y cũng đã bị người ta trả về. 
Tống Ngọc Chương siết tay người yêu cũ tình nghi chỉ một lúc liền buông— hắn bây giờ còn chưa có hồi phục, chút sức mọn còn chẳng có, tiếp tục thăm dò thử: "Tôi khát." 
Mạnh Đình Tĩnh ngồi bên giường không nhúc nhích, chỉ một mực nhìn hắn. 
Tống Ngọc Chương nhìn y mỉm cười. 
Mạnh Đình Tĩnh vẫn cứ cứng ngắc, y đang thưởng thức nụ cười trên gương mặt Tống Ngọc Chương, ôi chao bất ngờ trước nụ cười duyên của người ta thế mà ngang nhiên có chút ý tứ, nói hư hỏng cũng không phải hư hỏng, tuỳ tiện cũng chẳng phải tuỳ tiện, nhưng chắc chắn chất chứa ngữ ý trêu ghẹo, nửa kín nửa hở đầy ám chỉ, làm con người ta cực kỳ muốn ngẫm nghĩ một phen ý nghĩa thật sự trong đó. 
Ý gì? Mạnh Đình Tĩnh cho rằng: Tên này trông như đang ve vãn y. 
Tống Ngọc Chương nghĩ thầm: "Tên này trông rất xinh đẹp nhưng tính nết sao lại khờ khạo vậy chứ, chẳng hiểu gì cả, cứ đần thối mà ngồi, chẳng trách mình không nhớ ra y." 
"Tôi khát." Tống Ngọc Chương vì tên người yêu cũ đần độn, vất vả dùng ngón tay vuốt ve lòng bàn tay của y: "Cho tôi cốc nước." 
Lòng bàn tay bỗng bị rờ rẫm một phen, móng tay cứng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-ngoc-chuong/2988978/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.