Tống Chấn Kiều đã tỉnh, thế nhưng răng lợi chưa được linh hoạt cho lắm, nói suông một câu cũng khó khăn, mắt rơm rớm mơn trớn gương mặt Tống Ngọc Chương, biểu tình chan chứa niềm từ ái, Tống Ngọc Chương cũng rất thuận theo mà cúi đầu, lệ nóng lưng tròng.
Bốn anh em còn lại nhà họ Tống thấy cảnh hai người phụ từ tử hiếu, sắc mặt ai chẳng giống ai, dù sao cũng đều là bộ dạng không vui vẻ gì.
Nhất là Tống Minh Chiêu, anh ta không kìm được nét mặt của mình.
Trước khi Tống Ngọc Chương xuất hiện thì anh ta là con út, thế nhưng Tống Chấn Kiều chẳng hề yêu thương anh ta, chút tình yêu thương đối với con trai dành cho anh ta cũng không có, ngược lại luôn nhìn anh ta không vừa mắt, giả như anh ta phạm lỗi, Tống Chấn Kiều sẽ không chừa chút mặt mũi nào cho anh ta, không ngừng gầm gừ anh ta trước mặt người ở.
Giờ đây con út đổi người, ấy mà đau bao nhiêu chẳng cho vừa, lời chẳng nói cho rõ, vậy cũng đã nhìn ra ông ta thích thằng con hoang đến nhường nào.
Tống Minh Chiêu một bụng chua xót, phẫn hận nghĩ: "Không phải chỉ là trông đẹp một chút thôi sao? Có phải con hát đâu mà còn so mặt mũi?"
Tống Chấn Kiều nói không rõ ràng, kéo tay Tống Ngọc Chương chẳng biết nói lời hay ý đẹp gì, sau cùng ông ta cũng mệt, gọi bốn cậu con ngoài cuộc còn lại vào đây, keó tay Tống Ngọc Chương lên trước ngực, ánh mắt ám chỉ với mấy người còn lại, bọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-ngoc-chuong/2988963/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.