Tống Ngọc Chương thấy cậu ba Tống là liền buồn cười, một là kiểu tóc Tống Tề Viễn rất tếu, hai là ngoại hình của Tống Tề Viễn thanh tú duyên dáng, khoe mẽ quả đầu xoăn một cách gượng gạo mà chẳng chút khoa trương, tên mặt hoa da phấn rất đỗi xinh đẹp đây— chính là kiểu Tống Ngọc Chương thích.
"Chú là..." Tống Tề Viễn ngập ngừng, nụ cười như có như không nơi khoé môi: "Thằng năm sao?"
Tống Ngọc Chương gật đầu nhè nhẹ.
Tống Tề Viễn nghiêng mặt, cố nén nụ cười nơi khoé miệng xuống, sau đó quay mặt lại, vẻ mặt bình tĩnh nói: "Tới đây, để anh ba ôm chú năm nào."
Tống Ngọc Chương hơi ngơ ngác, nhưng sau đó hắn thế mà đi tới, bậc thang trên dưới cách nhau, Tống Ngọc Chương cao hơn Tống Tề Viễn một cái đầu, nghĩ rằng nếu đứng trên mặt đất bằng thì hai người cao gần bằng nhau, Tống Ngọc Chương đang nghĩ thầm thì Tống Tề Viễn đã bước lên một bậc.
Cầu thang hẹp, Tống Tề Viễn cứ như vậy mà cưỡng ép người ta đứng cùng một bậc, Tống Ngọc Chương giống như bị anh ta chen lấn, sau đó Tống Ngọc Chương bị ôm.
Cái ôm này thơm ngần, trên người Tống Tề Viễn nhàn nhạt một mùi nước hoa, bản thân Tống Ngọc Chương không xịt nước hoa, nhưng mấy gã xinh trai hắn yêu dường như ai cũng xịt một chút hương hoa, vì vậy đối với mùi hương này hắn không có chút nào là không thích cả, hắn rộng rãi choàng một cánh tay qua vai Tống Tề Viễn, tay còn lại ôm eo của anh ta.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-ngoc-chuong/2988966/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.