"Cậu năm Tống, cậu hai Mạnh, cậu cả mời hai cậu xuống dưới nói chuyện ạ."
Giọng Vãn Lan lanh lảnh, hai người trong phòng đều nghe rõ ràng, Mạnh Đình Tĩnh đang do dự trong bụng, Tống Ngọc Chương bị y bóp cổ thế mà thủng thỉnh truyền xuống một câu: "Đến liền."
Mạnh Đình Tĩnh ngay lập tức trợn mắt với Tống Ngọc Chương.
Cái bộ Tống Ngọc Chương vẫn như cũ, cười, chẳng qua cười vô cùng bất đắc dĩ: "Xuống trước đã, anh cả gọi chúng ta, có chuyện thì để sau hẵng nói."
Mạnh Đình Tĩnh khó có thể tin được Tống Ngọc Chương lại bình tĩnh như vậy, song cũng đúng, nếu tên này không có chút lòng dạ, làm sao mà dám nhận cái tên "Tống Ngọc Chương", bình chân như vại không lộ chút sơ hở, lúc còn ở bến tàu đối đáp trôi chảy với Tống Minh Chiêu, không hề lỡ miệng.
Mạnh Đình Tĩnh sắc mặt biến đổi, cuối cùng cũng xắn áo buông tay.
Xiềng xích gỡ bỏ, Tống Ngọc Chương xoa cổ, không cảm thấy đau, ngược lại nhịn không được mà cười lên.
Sắc mặt Mạnh Đình Tĩnh không tốt: "Cậu cười cái gì?"
"Thế anh bóp cổ em làm chi?"
"Tôi hỏi cậu thì cậu trả lời!"
Tống Ngọc Chương buông tay, hắn ngắm cơn tức chưa nguôi trên gương mặt Mạnh Đình Tĩnh, không cười nữa, nét mặt đứng đắn: "Em cười..." Hắn vừa nói vừa bước đến cửa, kéo cánh cửa ra mới nói hết câu: "Em cười vì lúc anh tức giận trông rất xinh đó."
Tống Ngọc Chương nói xong liền chuồn, đi xuống nhẹ nhàng mà thong dong, vừa xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-ngoc-chuong/2988962/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.