Tục ngữ nói, muốn cởi chuông thì phải tìm người buộc chuông, dù Tống Ngọc Chương không hẳn xác định được rõ vì cớ gì mà Mạnh Đình Tĩnh nổi trận lôi đình với hắn, nhưng nếu đã lên cơn vì hắn, nguyên cớ ắt nên do hắn giải, đành cố ý lỡ hẹn đến khi Mạnh Đĩnh Tĩnh giận đến mức không thể giận nữa thì lại bồi tội, lúc ấy tất lật ngược tình thế, một công đôi việc.
Ngó thấy sắc mặt Mạnh Đình Tĩnh tốt hơn một chút, Tống Ngọc Chương không có được nước làm tới, ngược lại càng thêm dịu dàng cẩn thận: "Đi tới đi lui phí sức, cũng mau đến bữa trưa rồi, anh muốn ăn gì, em đi với anh."
Giọng điệu Mạnh Đình Tĩnh cứng rắn: "Không cần, nói đôi ba câu rồi đi."
"Được." Tống Ngọc Chương vươn tay chỉ về phía sô pha: "Ngồi xuống rồi nói?"
Điệu bộ sai sử phân phó này của hắn cứ như chủ nhân của phòng làm việc, Mạnh Đình Tĩnh liếc hắn, ánh mắt không nao núng, Tống Ngọc Chương liền rụt tay chắp sau người, nở ra một nụ cười biết ý.
Mạnh Đình Tĩnh trước tiên ngồi xuống, sau đó thái độ vô cùng hờ hững chỉ vào sô pha: "Ngồi."
Tống Ngọc Chương vâng lời ngồi xuống, điệu bộ và biểu tình đều rất đoan trang.
Mạnh Đình Tĩnh nhận ra cái thằng Tống Ngọc Chương này, nếu muốn ghẹo cho ai đó giận, cậu ta có thể khiến người ta tức chết, nhưng nếu cậu ta muốn làm cho người ta nhìn được thuận mắt, cũng liền có thể làm đến mức khó thể bới móc được.
Đầu tiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-ngoc-chuong/2988960/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.