Thuyền ra biển cứu hộ của Cục Cảnh sát đã trở lại, mang về rất nhiều thi thể, trong tức thì người đi nhận xác chật ních, quan tài cũng bày đầy trước cửa Cục Cảnh sát.
"Cậu năm, cậu nói một tiếng là con đi nhìn giúp cậu ngay, chứ bây giờ bên trong lộn xộn lắm ạ."
"Không sao, anh không quen thì đợi tôi trong xe đi."
Tống Ngọc Chương xuống xe, tài xế bịn rịn tiễn hắn, cậu năm đẹp ơi là đẹp, trong mắt tôi tớ nhà họ Tống đã mau thành minh tinh rồi.
Tống Ngọc Chương đội mũ, cúi đầu đi vào trong Cục Cảnh sát, trong Cục vô cùng ồn ào, có thể thấy rằng dư âm của trận cuồng phong vẫn còn văng vẳng chốn nhân gian, mang theo sự buồn đau cùng tiếng kêu khóc dai dẳng.
Tống Ngọc Chương nói hắn tới nhận xác.
Tuần phủ hỏi hắn: "Tên gì?"
Tống Ngọc Chương đè tay lên mũ, có chút nghẹn lời, hắn nói với người nhà họ Tống rằng hắn đến thăm tình hình vài người bạn học đã về nước của mình, bịa ra cái tên cũng dễ, ánh mắt dưới vành nón ngó tới bảng tin trong tay tuần phủ, Tống Ngọc Chương hạ giọng nói: "Họ Triệu."
Tuần phủ lật hai trang, cúi đầu dò xét, hỏi thêm: "Triệu cái gì?"
Triệu gì đây ta...
Tống Ngọc Chương không ngờ rằng tình hình đã lộn xộn như vậy mà tuần phủ còn đối chiếu tên họ, thuận miệng bịa như thế mà đúng được với tên trên danh sách mất tích thì quá viển vông rồi, hắn dứt khoát buông tay, để lòng bàn tay nâng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-ngoc-chuong/2988958/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.