Cố Yến Tang không hiểu, anh ta so đo chuyện này để làm gì, nhưng cô cũng không kiêng kị: “Sự kiên nhẫn của tôi chỉ dành cho người xứng đáng. Anh và tôi mà nói ngay cả bạn bè cũng không phải, tôi cảm thấy không cần thiết lãng phí thời gian với anh.”
Ngày xưa là người yêu, hôm nay là người dưng.
Nghĩ lại, cô vẫn cảm thấy bi ai.
Phó Dịch Xuyên siết chặt đũa trong tay, ánh mắt ngoan lệ nhìn cô: “Cố Yến Tang, em có biết em đang nói cái gì không, chẳng lẽ em quên trước kia em theo đuổi tôi thế nào sao?”
Hay tay cô trùng điệp đặt trên bàn, ánh mắt bình tĩnh: “Dịch Xuyên, con người đều, mặc kệ trước kia có bao nhiêu tình cảm, một khi đã không nhìn thấy hy vọng liền sẽ sinh ra bản năng bảo hộ bản thân, nếu không muốn sai lầm tiếp diễn liền sẽ thu hồi tất cả những tình cảm kia.”
“Dịch Xuyên, tôi vẫn cho là chúng ta từ bốn năm trước tách ra đã không có gì để nói, cũng không cần thiết gặp lại.”
Cố Yến Tang rốt cục đem những lời này nói ra cho Phó Dịch Xuyên nghe.
Nếu như có thể, sau khi đi ra khỏi cánh cửa này, cô và anh về sau không cần gặp lại.
Sai lầm!
Hóa ra đối với cô mà nói, anh và cô mười mấy năm tình cảm, là một sai lầm, giống như là rác rưởi, có thể tiện tay ném đi.
Phó Dịch Xuyên không khỏi nhớ tới nhiều năm trước anh đã nghe thấy chính miệng cô phủ nhận tình cảm của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-truy-the-vo-do/3747702/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.