🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Cố Yến Tang bị anh nhìn thấu suy nghĩ, toàn thân tức phát run.

Con người này đúng là âm hồn bất tán, đến cùng là muốn cái gì?

Phó Dịch Xuyên nắm lấy cổ tay cô kéo đi ra đến chiếc xe ven đường.

“Phó Dịch Xuyên, anh đừng có được một tất lại muốn tiến một thước.” - Cố Yến Tang lắc lư bàn tay trách cứ Phó Dịch Xuyên.

‘Được một tất muốn tiến một thước, lời này chính là dành cho em mới đúng.” - Phó Dịch Xuyên hừ một tiếng: “Đêm đó tôi nói em đợi tôi, em lén lút chạy, hôm qua em đánh tôi một bạt tai liền bỏ trốn, em còn không biết xấu hổ nói tôi.”

Cố Yến Tang: “...”

Anh ta làm sao còn dám ở đây chỉ trích cô?

Chẳng lẽ anh ta không nhớ rõ cô và anh đã ly hôn, tình cảm trước kia kết thúc trong ảm đạm. Sao bây giờ anh ta lại can đảm xuất hiện trước mặt cô, hết lần này đến lần khác muốn chứng minh anh chán ghét cô đến mức nào.

Phó Dịch Xuyên cho rằng cô bị anh nói không cải được, thỏa mãn nhét cô vào trong ghế phụ.

Ngay khi anh đóng cửa, Cố Yến Tang tìm lại lý trí chế trụ cửa xe, nhìn vào mắt anh, từng chữ nói: “Anh biết hành vi của anh hiện tại là bắt cóc không?”

Phó Dịch Xuyên khẽ cười, giống như là đang nhìn đứa trẻ cố tình gây sự: “Quan hệ giữa tôi và em, dù có báo cảnh sát cũng không quản được, cho nên em đừng nghĩ đến giãy chết.”

Cố Yến Tang siết chặt hai tay, đôi mắt lạnh như băng nhìn Phó Dịch Xuyên: “Phó Dịch Xuyên, cuối cùng là anh đang muốn làm gì, chúng ta đã không còn là những đứa trẻ, anh không thể cứ không để ý đến cảm nhận của người khác, muốn làm cái gì thì làm cái đó được.”

Nghe cô nói, khóe môi đầy ý cười của Phó Dịch Xuyên dần biến mất, đôi mắt u ám trừng mắt cô: “Đến cùng là ai không để ý đến cảm nhận của người khác, Cố Yến Tang, chẳng lẽ em đã quên, năm đó người đi thẳng một mạch bốn năm là em, không phải tôi.”

Phó Dịch Xuyên không cho cô cơ hội phản bác, đóng mạnh cửa lại, nhanh chân vòng qua xe ngồi vào ghế lái, Cố Yến Tang còn chưa kịp phản ứng, cửa xe đã bị khóa lại.

Cố Yến Tang biết lần này, nếu anh ta không đặt được mục đích, anh ta sẽ không từ bỏ ý đồ.

“Dịch Xuyên, chúng ta đã không còn là đứa trẻ ba tuổi, phải chịu trách nhiệm với lời nói của mình, anh nói đi, anh đang muốn gì.

Nghe cách xưng hô đã rất lâu trước đây, trái tim Phó Dịch Xuyên lung lay, mím chặt.

“Nhiều năm không gặp, chẳng lẽ em không có lời gì muốn nói với tôi sao?”

Cố Yến Tang nhíu mày, đã đường ai  đi, còn có cái gì để nói.

Không nghe thấy câu trả lời của cô, quay đầu nhìn cô, anh trào phúng cười một tiếng: “Xem ra em không có gì muốn nói, không sao, tôi có chuyện muốn nói.”

Cố Yến Tang sững sờ, trước kia cô muốn gặp anh một lần, muốn cùng anh trò chuyện thật tốt, nhưng cho dù vô tình chạm mặt anh ta luôn tỏ ra thái độ không kiên nhẫn.

Bây giờ cô chẳng có gì để nói với anh, anh ta lại cường ngạnh muốn nói chuyện với cô.

Nhưng mà cô chẳng có chút vui vẻ nào, ngược lại chỉ cảm thấy mười phần bi thương.

Cố Yến Tang gật đầu: “Được, vậy anh nói luôn đi, tôi sẽ nghe anh nói, đợi anh nói xong, anh hãy thả tôi xuống xe.”

Nếu như lần này theo ý anh ta, đổi lấy sự bình an khi cô ở Chu thành, cô nguyện ý.

“Không vội, bây giờ là giờ cơm trưa, tôi trước giờ không quen nói chuyện khi đói bụng, trước đi tìm một chỗ yên tĩnh vừa ăn vừa nói.”

Nói xong, Phó Dịch Xuyên khởi động cho xe lái đi.



Cố Yến Tang như cá nằm trên thớt, quay đầu nhìn ra cửa sổ.

Ký ức ngày xưa ùa về, nhớ lần đầu tiên Phó Dịch Xuyên lấy được bằng lái, kéo cô đi ra ngoài hóng gió, kết quả xe bị đâm vào rào chắn, trở về anh bị ông nội mắng một trận, còn bị lôi đến thư phòng phạt mấy roi.

Bây giờ, cũng là Phó Dịch Xuyên lái xe, nhưng thật là cảnh còn người mất.

Cô lắc đầu bỏ qua đoạn quá khứ: “Tùy tiện tìm một chỗ là được rồi.”

Phó Dịch Xuyên chậm rãi đi theo dòng xe cộ, nghe vậy liền cười lạnh: “Tôi Phó Dịch Xuyên ăn cơm sao có thể tùy tiện, phải có đầy đủ hương vị màu sắc, nếu không tôi sẽ nuốt không trôi.”

Được, dạ dày anh quý giá, đồ ăn bình thường không vào mắt của anh.

Chiếc xe lái trên đường, xe cộ đông đúc, gặp đèn đỏ mấy lần, nếu là bình thường anh đã sớm không kiên nhẫn, chẳng qua hôm nay bên cạnh có cô, hắn cảm giác đèn đỏ thêm mấy phút cũng không vấn đề gì.

Suy nghĩ này khiến Phó Dịch Xuyên giật nảy mình, anh không khỏi nhìn về phía người bên cạnh, Cố Yến Tang im lặng không nói một lời, anh mấy năm qua quen thuộc yên tĩnh, nhưng bây giờ có chút không chịu nổi.

Vô tình tìm mấy đề tài, nhưng Cố Yến Tang trừ ừ ừ một tiếng, không nói thêm một lời thừa thãi.

Phó Dịch Xuyên tức giận, lửa giận thiêu đốt trong lòng.

Anh đường đường là thái tử gia Phó thị, chỉ người khác phải nịnh bợ anh, anh sao phải lấy lòng người khác.

Thế nên trên đường đi, hắn mím môi thật chặt, không thèm nói với cô, nhìn thấy mấy chiếc xe phía trước cũng ngứa mắt, dẫm chân ga, chiếc xe gào thét lao đi.

Cố Yến Tang không biết anh ta ăn phải cái gì, lúc đầu lái chậm như rùa bò, bây giờ lại nổi lên cơn lốc, thật sự là khó đoán.

Một lát sau, Phó Dịch Xuyên ngừng lại, bỏ lại một câu “Xuống xe”, nổi giận đùng đùng đóng sập cửa mà ra.

Cố Yến Tang tự nói bản thân nên nhịn xuống, không cần so đo với anh ta, cô cũng xuống xe đi theo phía sau.

Khi hai người đi vào phòng riêng, Cố Yến Tang ngồi xuống vị trí đối diện Phó Dịch Xuyên.

Phó Dịch Xuyên đẩy menu cho cô: "Muốn ăn gì thì gọi đi.”

Cố Yến Tang nghe ngữ khí của anh, trong lòng kìm nén một chút, đẩy menu về phía anh: “Tôi không đói, hiện tại đến thì cũng đã đến rồi, anh có lời gì muốn nói thì cứ nói, nói xong tôi cũng liền có thể đi.”

Phó Dịch Xuyên nhàn nhã nhìn meu nói: “Vội cái gì, tôi một khi đang đói, không có tâm tình nói bất cứ chuyện gì.”

Cố Yến Tang giật giật môi, không cùng anh ta tranh luận.

Hai người đợi món ăn, không ai nói với ai lời nào.

Phó Dịch Xuyên lơ đãng nhìn đông nhìn tây, cuối cùng ánh mắt cũng rơi trên người Cố Yến Tang.

Bốn năm không gặp, chỉ có xinh đẹp hơn.

Đồ ăn rất nhanh được mang lên. Cố Yến Tang không có tâm tình ăn cơm, nhưng là khi nhìn thấy đồ ăn trên bàn hơi kinh ngạc, anh ta thích ăn cay,  không nghĩ tới đồ ăn đều là theo khẩu vị thanh đạm mà cô thích.

Cô tất nhiên sẽ không tự đa tình nghĩ là anh vì cô mà gọi, con người đều thay đổi, có lẽ khẩu vị của anh ta cũng thay đổi.

Phó Dịch Xuyên thấy cô ngồi bất động, nhíu mày: “Nhìn có thể no bụng?”



Cố Yến Tang không bị lay động: “Anh đói thì ăn đi, không cần để ý đến tôi.”

“Mặc kệ em có muốn ăn hay không, hôm nay phải ăn cùng tôi.”

Mấy năm không gặp, cái người này ngày càng bá đạo, không biết là bị ai làm hư.

Cố Yến Tang tức giận, tựa lưng vào ghé, không phối hợp: “Phó Dịch Xuyên, anh đừng có được voi đòi tiên.”

Phó Dịch Xuyên không cùng cô so đo, lấy đũa kẹp một khối thịt cá đặt vào chén của cô, lại chọn thêm một miếng thịt sườn bỏ vào: “Ăn nhân lúc còn nóng, nhà hàng này đồ ăn cũng không tệ.”

Cố Yến Tang mím.môi, nếu cô không ăn hẳn anh ta sẽ không nói, cứ dây dưa, cô cầm đũa lên, gắp thức ăn trước mặt chậm rãi ăn.

Phó Dịch Xuyên thấy vậy, hài lòng cười một tiếng.

Cố Yến Tang ăn vài miếng, đồ ăn ngon nhưng cô không có khẩu vị. Cô đặt đũa xuống, cảm thấy ngồi nhìn anh ta ăn không tốt, liền cầm điện thoại di dộng lên nhìn.

Tâm tư Phó Dịch Xuyên đều trên người Cố Yến Tang, thấy cô không ăn nữa, ánh mắt rơi vào trong chén của cô, đồ ăn vừa rồi anh lấy, cô đều không động vào, hỏa khí lập tức liền đến.

Anh thích ăn cay, cô thích thanh đam, trước kia luôn là cô chiều theo khẩu vị của anh, ở nhà làm đồ cay, ra ngoài cùng anh cũng ăn đồ cay. Sau này khi cô bỏ đi, một mình anh khi nhớ tới cô, trong lòng trống rỗng, anh liền nếm thử đồ ăn mà cô thích.

Về sau ăn mãi, anh liền quen thuộc.

Nhà hàng này chuyên về đồ thanh đạm anh vô tình biết được.

Cô quay về, anh không nhịn được muốn cùng cô đến nơi này ăn một bữa.

Vậy mà, xem thái độ của Cố Yến Tang kia.

Phó Dịch Xuyên tức giận ném đũa một tiếng.

Cố Yến Tang đang đọc tin tức trên điện thoại, nghe thấy thanh âm liền hết hồn, dọa đến cô nhảy một cái, cô ngẩng đầu lên nhìn thấy đôi mắt bốc hỏa của anh ta, không hiểu nói: “Anh lại phát điên cái gì, nếu anh còn như vậy, chúng ta không có gì để nói nhiều.”

Phó Dịch Xuyên tràn đầy lửa giận nhưng khi nghe cô nói, vội vàng khống chế tức giận.

“Xin lỗi vừa rồi tôi trượt tay.”

Cố Yến Tang không tin, nhưng cũng không làm gì được anh ta.

Nhìn người đối diện ăn từng miếng chậm rãi, nhai kỹ nuốt chậm, cứ như vậy mười mấy phút trôi qua, cô có chút ngồi không yên.

“Anh ăn nhanh đi.”

Phó Dịch Xuyên ngẩng đầu nhìn cô: “Tôi nhớ trước kia em không phải không có tính nhẫn nại như thế, chỉ là ngồi một lúc, liền không kiên nhẫn.”

Trước kia!

Cô nhận ra từ khi trở về gặp lại anh, anh ta rất thích nhắc lại chuyện trước kia.

Cô tự giễu cười một tiếng: “Đúng vậy, trước kia tôi đối với anh rất nhẫn nại, đó là vì tôi để ý anh, cảm thấy thời gian ở bên cạnh anh, mặc kệ là làm cái gì, đều vô cùng vui vẻ.”

Đáy mắt Phó Dịch Xuyên không che giấu dâng lên vui sướng, nhưng rất nhanh lại nheo lại: “Vậy tại sao bây giờ lại không kiên nhẫn, là bởi vì không quan tâm tôi, đi cùng tôi để em khó chịu?”

Bầu không khí theo câu nói của anh, lập tức đóng băng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.