Sau khi nhận cuộc gọi từ ông nội Phó, nhắc nhở Phó Dịch Xuyên hôm nay về Phó trạch ăn cơm, Phó Dịch Xuyên liếc nhìn xuống một thân dính nước trà, sắc mặt đen đi một nửa.
Nếu mặc y phục này trở về, hẳn là bị ông nội truy vấn.
Nghĩ vậy, anh nhấn chân ga, chạy về phía trung tâm mua sắm.
Cùng lúc này, Bình An và Mặc Hành Viễn đang ở trung tâm mua sắm mua một chiếc điện thoại kiểu mới.
“Tổ tông ơi, trời nóng như vậy con không ở nhà một mực bắt ta cùng con ra đường, thật khổ cho cái thân của ta.” - Mặc Hành Viễn vừa lắp sim điện thoại vừa phàn nàn.
Có điện thoại mới, Bình An vui vẻ liền không muốn so đo với tiểu cữu ngốc.
Bình An ôm điện thoại cười khoái chí, có điện thoại liền có thể liên lạc với baba, chẳng qua đây chính là bí mật của nhóc.
Mặc Hành Viễn bật cười lắc đầu, nghĩ đến bên ngoài nắng nóng, muốn đưa Bình An đi dạo một vòng hưởng điều hòa, đợi khí trời bớt nóng sẽ dẫn Bình An về nhà.
Bình An cũng cảm thấy đề nghị này mười phần hợp lý, hào phóng hôn má tiểu cữu một cái, biểu thị khen thưởng.
Mặc Hành Viễn bị chọc cười, ôm lấy Bình An đi một vòng.
Nhưng đi được một lúc, Mặc Hành Viễn cảm thấy trong bụng không thoải mái, càng lúc càng đau.
“Tiểu cữu, cữu làm sao?” - Bình An cảm giác được tiểu cữu đang ôm mình siết chặt, nhìn gương mặt tiểu cữu lại trắng bệt.
Mặc Hành Viễn nhăn mặt: “An An, cữu đau bụng, trước tiên tìm một nơi gửi con, đợi một chút cữu lại đi với con.”
Nói xong, hắn lập tức đi vào quán cafe bên cạnh, đặt Bình An ngồi xuống ghế, cố ý nhờ phục vụ viên nhìn giúp, còn căn dặn Bình An không được nói chuyện với người lạ, không đi cùng người lạ, không ăn đồ của người lạ.
Nói xong liền nhanh chân chạy về hướng toilet.
Nhìn tiểu cữu chạy trối chết, Bình An như ông cụ non lắc đầu, mẹ đã căn dặn cữu hãy rèn luyện thân thể, ăn cơm ba bữa đúng giờ, cữu lại không nghe, liền gặp báo ứng.
Bình An cúi đầu xem điện thoại, nhóc muốn học trước cách dùng, làm thế nào để gọi điện thoại cho baba.
Đang cúi đầu, trước mắt liền xuất hiện một đôi giày da.
Bình An còn ngỡ tiểu cữu quay lại nhanh như vậy, ngẩng đầu lên nhìn thấy người đối diện, nhóc ngạc nhiên gọi: “Chú đẹp trai.”
Phó Dịch Xuyên vừa mua một áo sơ mi mới, thấy thời gian còn sớm, quay về Phó trạch chỉ sợ nghe ông nội cằn nhằn, thế là liền không vội quay về.
Muốn mua một ly cafe nên ghé vào, không ngờ lại nhìn thấy một thân ảnh bé con quen thuộc.
“Con tại sao lại ở một mình.”
Thêm lần này, đã là lần thứ ba anh nhìn thấy nhóc con này ở một mình đợi người.
Trong lòng anh không khỏi dâng lên tức giận, mặc dù cảm giác này có chút không hiểu nổi.
Bình An vừa nhìn thấy Phó Dịch Xuyên liền mười phần vui vẻ, muốn giống như các bạn nhỏ trên TV nhào vào lòng, nhưng mà nhóc biết baba không biết nhóc là con của ông ấy, cho nên không dám tùy tiện ôm vào.
“Chú đẹp trai, chúng ta lại gặp rồi, An An rất vui.” - Bình An cười đến cong hai mắt, sau đó lại nói thêm: “An An không phải một mình, vừa rồi tiểu cữu của con đau bụng, đi toilet, ông ấy có nhờ chị phục vụ nhìn con, vả lại An An rất nghe lời, sẽ không chạy loạn.”
Đứa trẻ hiểu chuyện thay người nhà giải thích để Phó Dịch Xuyên uất ức hơn.
“Mặc dù tiểu cữu của con có nhờ phục vụ nhìn con, nhưng đó cũng là người ngoài. Nếu có kẻ xấu bắt con đi, con cũng không phản kháng được.”
Phó Dịch Xuyên nhìn xung quanh, các nhân viên đều bận rộn, căn bản không có ai nhìn đứa trẻ này.
Phó Dịch Xuyên cảm thấy không những cha mẹ của đứa trẻ này không đáng tin, ngay cả người thân thích cũng không đáng tin.
Bình An ngoan ngoãn gật đầu: “An An hiểu rồi, chẳng qua bây giờ đã có chú đẹp trai ở đây rồi, liền không cần lo lắng bị người xấu bắt đi.”
Nhìn thấy ánh mắt ỷ lại của Bình An, trong lòng Phó Dịch Xuyên mềm nhũn: “Đúng, hôm nay chú ở đây, sẽ không để người xấu mang con đi.”
Bình An cười đến híp mắt.
“Chú đẹp trai, chú nhìn điện thoại mới của An An xem, có đẹp không?”
Phó Dịch Xuyên không có hứng thú với thiết bị điện tử, nhưng nhóc con hỏi, anh vẫn gật đầu: “Rất đẹp, chẳng qua con còn nhỏ tuổi cầm điện thoại chơi game sẽ không tốt cho mắt.”
Anh bỗng lo lắng cho thân thể của nhóc con này.
Bình An lắc đầu: “Không phải dùng để chơi game, là dùng để gọi điện thoại.”
Phó Dịch Xuyên gật đầu, nhóc con này suốt ngày không thấy bóng dáng cha mẹ ở đâu, có điện thoại để gọi cũng tốt.
Bình An lại nói: “Chú đẹp trai, có điện thoại, sau này An An sẽ gọi điện thoại cho chú, chờ An An về nhà, sẽ đem số điện thoại trong danh thiếp của chú lưu vào điện thoại.”
Phó Dịch Xuyên nhướng mày: “Không cần phiền phức như vậy, chú sẽ giúp con lưu số ngay bây giờ.”
Bình An hai mắt tỏa sáng: “Vậy tốt quá, chú mau lưu đi.’
Phó Dịch Xuyên lưu lại số điện thoại của anh vào danh bạ của Bình An.
Bình An đem đầu chen vào, chỉ và ba chữ trong màn hình, hiếu kỳ hỏi: “Chú đẹp trai, đây là chữ gì?”
“Đây là tên của chú, Phó Dịch Xuyên.”
Phó Dịch Xuyên, hóa ra tên của baba ghi thế này.
Bình An lại nghĩ đến mẹ hoặc nhị cữu xem điện thoại của nhóc sẽ liền bị lộ tẩy.
“Có thể đổi tên thành Chú đẹp trai được không?”
Phó Dịch Xuyên không biết từ khi nào trong ngực anh có một cục bông nhỏ, cảm giác đưa tay liền có thể nhốt chặt, anh gật đầu tiện tay thay đổi tên trong danh bạ.
Trong quán cafe ngồi không ít cô gái trẻ tuổi, nhìn thấy một lớn một nhỏ ấm áp, nhịn không được trong lòng gào thét.
Một đôi phụ tử thật đẹp mắt, rất ngon mắt.
Người ta cũng muốn lão công dạng này, người ta cũng muốn con trai dạng này.
Không biết người phụ nữ nào lại tốt số đến như vậy.
Phó Dịch Xuyên không chú ý ánh mắt của người ngoài, bắt đầu hướng dẫn Bình An cách sử dụng điện thoại, Bình An cũng rất ngoan ngoãn lắng nghe.
Thời gian trôi qua rất nhanh, Bình An tuy muốn ở cùng baba thật lâu, nhưng cũng không quên tiểu cữu đang ở trong toilet.
“Tiểu cữu đi thật lâu, làm sao còn chưa quay lại.” - Bình An nhìn về hướng toilet nói: “Chú đẹp trai, chú nói xem tiểu cữu có khi nào đi lạc không, nếu lạc mất cữu, con có phải là nên gọi cảnh sát tìm người.”
Phó Dịch Xuyên kéo khóe miệng, một người lớn như vậy lại đi lạc.
“Đi, chú dẫn con đi tìm.”
Phó Dịch Xuyên đứng lên, đưa tay ôm Bình An vào trong ngực, mặc dù chưa từng ôm trẻ con bao giờ, tư thế có chút không tự nhiên, nhưng vẫn có thể ôm được.
Bình An đưa tay ôm cổ Phó Dịch Xuyên, có thể toại nguyện ôm baba của mình, trong lòng cực kỳ kích động, vui vẻ gật đầu: “Vâng.”
Phó Dịch Xuyên nhìn bốn phía, anh đã nói chuyện với nhóc lâu như vậy, cũng không thấy phục vụ nào tới ngăn cản, nói cái gì đã nhờ người để mắt, đúng là không thể trông cậy được.
Anh bế Bình An đi về phía toilet.
Ôm đứa bé trong tay, thơm thơm mềm mềm, ỷ lại ôm lấy cổ anh, Phó Dịch Xuyên dâng lên cảm giác không nói rõ ràng được.
Trong lòng anh thoáng hiện qua một ý niệm, nếu như anh và Cố Yến Tang có con, cũng sẽ lớn như thế này.
Nghĩ đến ngày hôm nay tan rã không vui, Phó Dịch Xuyên đẩy đi suy nghĩ này, tâm tình kém đi.
Bình An nghiêng đầu: “Chú đẹp trai, chú không vui sao?”
Phó Dịch Xuyên lắc đầu: “Không có.”
Bình An tò mò: “Vậy tại sao chú không cười.”
Phó Dịch Xuyên buồn cười đáp: “Không phải khóc chính là đau khổ, cũng không phải cười là vui vẻ, con còn nhỏ, nói cho con cái này con cũng không hiểu, đến toilet rồi.”
Phó Dịch Xuyên cúi người đặt Bình An xuống.
Rời xa vòng tay mơ ước, Bình An có chút thất lạc nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng vững.
Lúc này điện thoại Phó Dịch Xuyên reo lên, anh nhìn vào điện thoại sau đó cúi đầu nhìn Bình An nói: “Con đi vào tìm người đi.”
Bình An cười cười gật đầu: “Vậy An An đi vào.”
Trước khi rời đi nghe điện thoại, Phó Dịch Xuyên nghe được tiếng gọi của Bình An và giọng của một người đàn ông uể oải.
“Tiểu cữu ngốc, cữu có ở đây không?”
“An An, ta ở đây.”
Phó Dịch Xuyên xác định Bình An đã tìm được người nhà mới an tâm đi đến hành lang bên cạnh, dựa vào vách tường nghe điện thoại.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]