Một bàn tay ôm lấy eo cô, cách một lớp quần áo, đều cảm nhận được bàn tay mạnh mẽ đầy cơ bắp.
Trong nháy mắt, cô bị người đó ôm trong ngực, mũi nện vào lồng ngực cứng rắn, đau đến chảy nước mắt, những vẫn tốt hơn là bị ngã xuống mảnh vỡ.
Cố Yến Tang hít một hơi thật sâu, muốn thoái lui, thật tốt cảm ơn người đã ra tay giúp đỡ.
Nhưng mà động hai lần, cô phát hiện người này ôm quá chặt, mùi hương bạc hà quen thuộc chen vào mũi cô, kèm theo đó là tiếng thở dốc truyền đến tai cô.
Cố Yến Tang ngẩng đầu mỉm cười cảm ơn: “Cảm ơn anh, có thể buông tôi ra không?”
Trong chớp mắt, cô đối mặt với cặp mắt đen bóng phảng phát nổi lên mưa gió, khiến toàn thân cô choáng váng.
“Buông?” - Nhìn nụ cười cứng đờ của cô, đáy mắt giống như gặp quỷ: “Thật vất vả mới bắt được em, tôi mới không buông.”
Người trong ngực hắn thật vất vả tìm được, người hắn chờ mong thương nhớ, hắn làm sao có thể buông tay.
Tất cả những lỗ hổng thiếu thốn mấy năm qua, ngay tại thời khắc ôm cô vào lòng, mới bắt đầu có cảm giác viên mãn.
Hắn ôm thật chặt, đã bao lâu rồi hắn mới ôm cô như vậy, bốn năm… không lâu hơn bốn năm.
Người phụ nữ này, mùi hương này, hắn nằm mơ cũng không quên được.
Hắn nhớ cô, nhớ đến phát điên.
Cố Yến Tang nhớ tới mùi bạc hà, khó trách vì sao vừa rồi lại cảm thấy quen thuộc như vậy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-truy-the-vo-do/3747694/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.