Hai ngày sau, Cố Yến Tang được công ty phim hoạt hình đốc thúc, cô bận rộn trong phòng làm việc, ngay cả Bình An và Mặc Hành Viễn đều không làm phiền, Mặc Hành Sâm cũng đưa đến một bảo mẫu cho Bình An.
Buổi tối, Cố Yến Tang duỗi lưng đặt bút xuống, vuốt cánh tay mỏi nhừ, chuẩn bị kết thúc công việc, muốn đi xem Bình An đang làm gì.
Đúng lúc này, điện thoại vang lên.
Hứa Tuyết Tâm.
Cô quen Hứa Tuyết Tâm trong vòng tròn tác giả truyện tranh, cô ấy lấy tên là Hoa Tuyết Vô Tình.
Tuyết Tâm cũng không phải là tác giả chuyên nghiệp, tuy có danh tiếng lớn nhưng công việc chính của cô là phiên dịch viên, vẽ tranh chỉ là công việc yêu thích giết thời gian mà thôi.
Cô nhớ không nhầm Tuyết Tâm từng nói sắp tới sẽ đến Chu thành công tác.
Cố Yến Tang vừa nhận cuộc gọi đã nghe thấy thanh âm cực kỳ ồn ào: “Tang Tang, mau tới cứu giá.”
“Tuyết Tâm, cậu ở đâu?”
“Tớ đang ở quán bar, mấy đối tác muốn đi chơi, ông chủ tàn nhẫn của tớ bắt tớ phải đưa họ đi chơi. Tớ mới uống mấy ly rượu pha, mau tới đón tớ, tớ sắp ngất ở đây rồi.”
Cố Yến Tang cảm thấy giọng của Hứa Tuyết Tâm có chút mơ hồ: “Cậu bình tĩnh một chút, tớ tới ngay.”
Nhận được vị trí mà Hứa Tuyết Tâm gửi đến, Cố Yến Tang lập tức đi ra ngoài, nhìn một lớn một nhỏ ngồi ở sô pha, vừa mang giày vừa nói: “Tôi phải ra ngoài một chuyến.”
Mặc Hành Viễn lập tức cầm chìa khóa xe đi về phía cô: “Thời gian không còn sớm, chị ra ngoài tôi không có yên tâm, tôi đưa chị đi.”
Cố Yến Tang cảm thấy cũng không còn sớm nữa nên gật đầu.
“Mẹ đi về sớm nhé.” - Bình An phía sau phất phất tay.
Cố Yến Tang nhìn nhóc ngẩng đầu mỉm cười, sau đó cùng Mặc Hành Viễn rời khỏi nhà.
Túy Sinh.
Một chiếc xe Rolls-Royce màu trắng bạc xuyên màn đêm dừng trước cửa Túy Sinh, người phục vụ cung kính cúi người khom lưng chào đón.
“Phó thiếu, chào mừng.”
Phó Dịch Xuyên nhíu mày, đưa tay giật giật cà vạt lộ ra xương quai xanh tinh xảo, bước chân đi vào cửa.
Đợi nhân viên mang chiếc xe màu trắng bạc lái đi vào bãi xe, một cổ xe thể thao khác dừng lại ở vị trí vừa rồi, Cố Yến Tang đẩy cửa bước xuống.
“Tang Tang, có cần tôi vào cùng không?” - Mặc Hành Viễn ghé đầu vào cửa sổ ngáp một cái.
Cố Yến Tang nghĩ đi vào liền đưa Tuyết Tâm ra liền phất tay: “Không cần, đợi một chút tôi tìm được người sẽ gọi cho cậu, cậu đến đón tôi.”
Mặc Hành Viễn gật gật đầu: “Được, tôi tìm chỗ đậu xe, chợp mắt một chút.”
Cố Yến Tang quay người, nhìn lên bảng tên lộng lẫy phía trên.
Túy Sinh.
Thời gian trôi qua bốn năm, không ngờ cô lại lần nữa đến nơi này.
Cô lắc đầu bỏ qua những hồi ức ngổn ngang, bình tĩnh đi vào.
Bên trong ánh đèn lộng lẫy khiến cô híp mắt, chờ thích ứng một chút, cô bước chân tiến vào bên trong.
Cố Yến Tang ăn mặc đơn giản liền mười phần gây chú ý, đặc biệt là cô xinh đẹp như tranh vẽ, đã sớm hấp dẫn vô số người.
Cố Yến Tang lịch sự từ chối mấy người đàn ông tới bắt chuyện, đi một vòng cuối cùng cũng tìm ra Hứa Tuyết Tâm đang nằm ngáy o o trong góc, vậy nên mới không thể nghe điện thoại của cô.
Hứa Tuyết Tâm bị cô gọi tỉnh, ngây ngô cười cười: “Tang Tang, cậu đến rồi.”
Mấy đối tác cùng đồng nghiệp thấy có người đến đón Hứa Tuyết Tâm liền ai nấy đều say khướt rời đi.
Cố Yến Tang nhanh chóng đỡ con ma men muốn rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt.
Chỉ là chưa đi hai bước, liền nhìn thấy mấy người đàn ông dáng vẻ lưu manh chặn lại, cô nhíu mày: “Vui lòng nhường đường một chút.”
Một tên cười hề hề nhìn Cố Yến Tang: “Hai mỹ nhân, đừng vội, thiếu gia nhà tôi muốn mời các cô một ly, nể mặt một chút.”
“Không cần, cảm ơn, chúng tôi đang vội.” - Cố Yến Tang lãnh đạm cự tuyệt.
Cả đám nghe vậy liền cười nghiêng ngả, có người lên tiếng: “Ồ, rất có tính cách, chẳng qua hợp khẩu vị của thiếu gia, hai mỹ nhân mời đi bên này.”
Cố Yến Tang có dự cảm không tốt, Tuyết Tâm đã say đến bất tỉnh, cô một người không đủ sức ứng phó.
“Cô rượu mời không uống muốn uống rượu phạt sao, thiếu gia nhà chúng tôi các cô không thể trêu vào.” - Người đàn ông chỉ vì phía sau hắn.
Cố Yến Tang nhìn theo, nhìn thấy người đàn ông ăn mặc hoa mỹ, dáng dấp không tệ, nhưng có vẻ là dung tục quá độ đến lõm mi mắt.
“Đây là Lương thiếu, Đông thành đều là địa bàn của chúng ta.” - Tên đàn ông lại nâng mặt giới thiệu, trên mặt như viết ra rằng hãy đến hầu hạ thiếu gia tôi đi.
Cố Yến Tang bị hắn làm cho buồn nôn.
Lương Văn Xương tự cho soái khí hất tóc, sờ lên cằm lộ ra nụ cười: “Bản thiếu gia nhìn trúng cô, cô đi theo bản thiếu gia, muốn cái gì, bản thiếu gia đều sẽ thỏa mãn cô.”
Cố Yến Tang mím môi, cô rời Chu thành bốn năm, không biết vị Lương thiếu gia này xuất hiện khi nào, trước kia đi theo Phó Dịch Xuyên, chưa từng nghe thấy cái tên này.
Lúc này, trên lầu hai, Phong Thanh Dật vừa thua một ván bài, đứng lên nhường vị trí cho người khác, nâng ly rượu đi về phía cửa sổ nhìn xuống, nhìn một đám người liền cười một tiếng: “Vị Lương thiếu kia lại ức hiếp người ta.”
Bạch Giang đang chơi bài liền mở miệng: “Lương gia Đông thành sao.”
“Không phải hắn thì còn ai, cái tên nhà giàu mới nổi, cũng không biết lấy dũng khí ở đâu ra suốt ngày đến Chu thành tác quái.” - Phong Thanh Dật đang nói bỗng chuyển giọng: “Chẳng qua cô gái kia quen mặt quá, giống như gặp ở đâu rồi.”
Phó Dịch Xuyên ngồi bên cạnh, hai tay xoa mi tâm, hai ngày qua đều không ngủ ngon giấc, nếu Phong Thanh Dật không một mực gọi đến quấy rối, hắn căn bản không có muốn đến.
Buồn bực nghe đoạn đối thoại của họ, hắn không khỏi nhìn về phía dưới lầu, khi nhìn thấy người bị đám đông vây quanh, con ngươi co rút lại, cả người đứng lên, hắn mở to mắt nhìn thấy rõ ràng cô gái ở phía dưới.
Gương mặt mà hắn chờ mong thương nhớ, người hắn đã như phát điên tìm kiếm bốn năm.
Nhìn thấy đám người lôi kéo cô, Phó Dịch Xuyên sắc mặt tối sầm… Mẹ kiếp, người của hắn mà cũng dám động
“Ầm” một tiếng, cửa ra vào bị đẩy manh, Phong Thanh Dật nhìn thấy cái ghế cũng bị đá lăn, mới phản ứng được, vội gọi theo: “Dịch Xuyên uống nhầm thuốc à.”.
Lúc này, Bạch Giang cũng nhìn thấy rõ người phía dưới, hôm trước hắn đã gặp.
Không phải đã nói sẽ không gặp lại, tại sao còn xuất hiện.
Bạch Giang nghiêm mặt: “Không phải uống nhầm thuốc, đợi chút nữa cậu ta có thể phát điên, cậu nhìn kỹ xem người ở dưới là ai.”
Phong Thanh Dật mở to mắt nhìn, nhận ra người vội nói: “Vậy… vậy không phải Lương gia tiêu đời rồi…”
Bạch Giang vội đi ra cửa: “Còn không đuổi theo, cẩn thận Dịch Xuyên sẽ giết chết hắn.”
Phía dưới lầu.
“Có biết bản thiếu muốn bóp chết cô dễ dàng như bóp con kiến không?” - Lương Văn Xương nhìn mấy tên lâu la: “Đem người đến gian phòng của bản thiếu gia.”
Vừa dứt lời, có người vươn tay về phía cô, muốn tách cô và Hứa Tuyết Tâm ra.
Cố Yến Tang kéo bạn thân thoái lui, đến khi bị bức không còn đường lui, cô nhìn thấy chai rượu trên bàn, liền nắm lấy đập mạnh vào góc bàn, thân chai bị vỡ bén nhọn hướng về bọn chúng.
“Muốn chết thì nhào vô.”
Mặc dù thanh âm trấn tĩnh, nhưng cô đã cực kỳ hoảng sợ. Trước kia ở Chu thành, được Phó gia che chở, những kẻ này đều chỉ có thể từ xa nhìn cô. Về sau đến Thanh thành, sống dưới cánh chim Mặc gia, không hề gặp bất cứ trở ngại nào.
Cầm lấy chai rượu trên tay có chút run rẩy, nhưng cô còn phải bảo vệ Tuyết Tâm, cái này khiến cô lấy thêm dũng khí, dám làm những chuyện bình thường không dám làm.
“Mỹ nhân, đừng có chơi mấy thứ bén nhọn, không cẩn thận đụng vào làm da, tôi mới không biết giải thích với thiếu gia thế nào.”
Phía sau cô, hai tên lau la nhận được ánh mắt liền nhào tới tóm lấy Hứa Tuyết Tâm, một kẻ kiềm chế bả vai Cố Yến Tàn, đoạt lấy chai rượu.
Cố Yến Tang không để ý đến bàn tay đau nhức, quay người muốn kéo lại Hứa Tuyết Tâm, lại bị đẩy mạnh, cả người hướng xuống đất, bên dưới đều là mảnh vỡ thủy tinh.
Cái này không hủy dung, cũng sẽ bị thương.
Cố Yến Tang tuyệt vọng nhắm mắt lại, cô không thể tránh được.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]