Cố Yến Tang cứng đờ lưng, cô suýt quên Bình An đang bên cạnh.
Trong lòng có chút hoảng, nhưng vẫn là ra vẻ bình tĩnh: “Đúng vậy, đây là con của tôi.”
Nói xong, cô mỉm cười nhìn Bình An: “An An, chào chú đi con.”
“Chào chú.” - Bình An lễ phép chào.
Bạch Giang thốt lên: “Vậy thằng bé là…”
Sắc mặt Cố Yến Tang trầm xuống, lạnh nhạt phủ định: “Không phải.”
Sắc mặt Bạch Giang cực kỳ khó coi: “Cái gì?”
Cố Yến Tang nhìn Bạch Giang chậm rãi đáp: “Con tôi năm nay hai tuổi.”
Bạch Giang nhìn Cố Yến Tang với ánh mắt cực kỳ phức tạp.
Bình An không hiểu vì sao mẹ nhóc lại nói nhóc ít đi một tuổi, nhưng trước người lạ, nhóc chọn đứng về phía mẹ.
“Tang Tang, em cũng biết Dịch Xuyên, cậu ấy…” những năm nay tìm em đến phát điên…
Nhưng khi nhìn thấy Cố Yến Tang như vậy, lời hắn nghẹn ở cổ, mặc kệ năm đó hai người xảy ra chuyện gì, hắn cảm thấy bạn thân của hắn thật không đáng.
Bạch Giang không còn thân thiện như trước: “Em đã rời đi nhiều năm như vậy, vì sao lại còn trở về.”
Cố Yến Tang cảm thấy buồn cười, khi biết đứa bé không phải là của Dịch Xuyên, thái độ liền thay đổi. Đây là vì bất bình sao, rõ ràng lúc trước người bị vứt bỏ chính là cô.
“Tôi có trở về hay không là quyền tự do của tôi, không có liên quan tới bất cứ kẻ nào.” - Cố Yến Tàn sờ đầu Bình An, ngữ khí vẫn vô cùng xa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-truy-the-vo-do/3747692/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.