Nữ trợ lý mới được tuyển vào thấy Phó tổng nghỉ ngơi, không có gì làm, liền mở điện thoại ra xem, không khỏi reo lên phấn khích: “Ôi, A Ly đại thần vậy mà xuất hiện rồi, thật xinh đẹp.”
Phó Dịch Xuyên bị ồn làm phiền, cau mày lại, dự định sẽ đuổi việc cô gái này, ai ngờ khi mở mắt ra, vô tình nhìn lướt qua điện thoại, liền mở to mắt.
Bóng lưng này, hắn làm sao có thể nhìn nhầm.
“Cô ấy là ai?” - Phó Dịch Xuyên hỏi.
Nữ trợ lý biết mình làm ồn, có chút run rẩy nói: “Cô ấy… cô ấy là đại thần mới nổi trong giới truyện tranh.”
“Tôi hỏi tên của cô ấy?” - Phó Dịch Xuyên lạnh lùng liếc nhìn trợ lý.
Trợ lý khóc không ra nước mắt: “Tôi không biết cô ấy tên thật là gì, nhưng trên mạng gọi cô ấy là A Ly.”
Ánh mắt Phó Dịch Xuyên lần nữa rơi vào bóng lưng mảnh khảnh kia, mười mấy năm sớm chiều đều ở chung, hắn làm sao không nhận ra cô.
“Cô làm việc rất tốt.” - Phó Dịch Xuyên cười một cái.
Nữ trợ lý: “...”
Phó Dịch Xuyên không quan tâm đến trợ lý đang ngẩn người, lấy điện thoại ra, gọi một dãy số: “Giúp tôi tra thông tin một người.”
Hắn tìm nhiều năm như vậy, chờ nhiều năm như vậy, rối cuộc cũng đã có tin tức của cô.
Cố Yến Tang, người phụ nữ vô tình vô nghĩa phụ tình, nếu để hắn bắt lại, hắn nhất định phải trừng phạt cô.
Mặc Hành Viễn lái xe đưa mẹ con Cố Yến Tang đến căn biệt thự mà Mặc Hành Sâm đã sắp xếp.
Hành Viễn nói đây là biệt thự mà anh cả mua bốn năm trước vì cô, muốn nhìn xem cuộc sống của cô em gái trôi qua thế nào, chỉ là không nghĩ tới vừa gặp liền thấy một màn kia, liền mang cô rời đi.
Buổi tối, Cố Yến Tang đọc truyện dỗ dành Bình An ngủ, cả hai mẹ con hôm nay sau chuyến bay đều rất mệt, nhanh chóng đi vào giấc ngủ sau vài câu trò chuyện.
Nhưng ở bên kia, lại có người không ngủ được.
Phó Dịch Xuyên nhìn chằm chằm bức ảnh, giống như muốn xuyên vào bức ảnh để kéo cô lại nhìn vào gương mặt cô.
Cố Yến Tang, cô bỏ lại hắn một mình, bỏ đi đã bốn năm.
Phó Dịch Xuyên lại lấy ra điện thoại gọi một cuộc: “Tra thế nào rồi?”
“Phó tổng, rất xin lỗi, đến giờ vẫn không có tin tức gì của vị tiểu thư kia, mong Phó tổng có chúng tôi ít thời gian.”
“Làm nhanh cho tôi.”
Cúp mắt, điện thoại lại hiện lên bức ảnh kia: “Tang Tang, nếu em muốn trốn, liền trốn cho xa, tuyệt đối đừng để tôi tìm được, nếu khộng…”
Biệt thự Cảnh Uyển chìm trong bóng tối yên tĩnh.
Thanh thành.
Mặc Hành Sâm nhìn vào văn kiện, lại nghe trợ lý báo cáo, nhíu mày: “Điều tra Tang Tang.”
Trợ lý gật đầu: “Vâng, hôm nay bắt đầu điều tra thông qua nghệ danh A Ly, may mắn tư liệu của Cố tiểu thư đều đã ẩn, đối phương không đạt được mục đích gì.”
“Rất tốt, là ai?”
“Phó gia Chu thành.”
“Hừ!” - Mặc Hành Sâm đóng lại văn kiện, ánh mắt lạnh xuống: “Tang Tang vừa đến chưa được một ngày liền bị phát hiện.”
“Liên hệ với người bên Chu thành, không cho phép tiết lộ hành tung, thân phận của Tang Tang đều tiến hành giữ bí mật.”
“Vâng.”
Mặc Hành Sâm trầm ngâm một chút, cầm điện thoại di động, gọi cho Mặc Hành Viễn.
Hôm sau, Cố Yến Tang muốn đưa Bình An đi mua sắm một chút đồ cùng đồ ăn.
Mặc Hành Viễn đã từng được ăn món ăn của Cố Yến Tang, cho nên rất hào hứng xung phong làm tài xế.
Ngồi trên xe, Cố Yến Tang nhìn Mặc Hành Viễn một thân hàng hiệu, mang theo kính râm, mái tóc vàng ươm, cô nhếch môi: “Cậu xác định là chúng ta đi mua đồ ăn chứ không phải đi trêu hoa ghẹo nguyệt.”
Mặc Hành Viễn đưa ngón trỏ đẩy kính râm lên, lộ ra cặp mắt đào hoa, ra vẻ âm trầm nói: “Dù là đị chợ mua đồ ăn cũng phải đẹp nhất, tôi sẽ là người nổi bật nhất trong đám đông.”
Cố Yến Tang nâng trán, bó tay toàn tập.
Bình An vỗ vỗ lên thành ghế của hắn thúc giục: “Cữu cữu tắc kè bông, nhanh lái xe đi, nếu không sẽ chậm trễ thời gian đi mua sắm của An An.”
Mặc Hành Viễn xém chút bị mắt kính đâm vào con mắt, hắn gào thét: “Không cho phép gọi ta như vậy.”
Cố Yến Tang nâng trán, soái không quá ba giây.
Bình An gật đầu: “Tiểu cữu, nhanh lái xe, nếu không cữu mặc lòe loẹt như vậy cũng không có ai nhìn thấy.”
Mặc Hành Viễn không cãi lại hai mẹ con này, sờ lên chiếc xe yêu quý mà a anh cả cho mượn, hưng phấn lái xe rời đi.
Hắn lái xe điêu luyện, hưng phấn lái con siêu xe quên cả trời đất.
Cố Yến Tang nhìn rất lâu mới nói: “A Viễn, khi nào chúng ta mới tới nơi.”
Mặc Hành Viễn cười ha ha: “Tôi không có quen đường ở Chu thành.”
“Cho nên…”
“Chúng ta hình như lạc đường.”
Cố Yến Tang: “...”
Cố Yến Tang lúc này nhìn ra ngoài, tức giận chỉ dẫn Mặc Hành Viễn lái xe vào một cái quảng trường, bên trong có trung tâm mua sắm.
Xuống xe, Bình An thè lưỡi: “Tiểu cữu lặc đường.”
Mặc Hành Viễn tự biết đuối lý, để hai mẹ con suốt trước, tự mình đi tìm chổ đậu xe.
Đây là quảng trường lớn của Chu thành, trước kia khi còn sống ở đây, cô cũng lui tới hai ba lần, trước kia nơi này cũng không náo nhiệt như vậy, không nghĩ tới qua mấy năm, nơi này đã rực rỡ hơn, lại đông người qua lại.
Cô không khỏi nghĩ tới câu, cảnh còn người mất.
“Mẹ ơi, con muốn tới xem đài phun nước.” - Bình An thiết tha nhìn Cố Yến Tang.
Cố Yến Tang nhìn ra đài phun nước ở bên kia, lại nhìn ánh mắt Bình An liền gật đầu: “Được, chúng ta đi.”
Đi đến đài phun nước, bỗng nhiên âm nhạc vang lên cùng dòng nước cao thấp phun ra, Bình An thích thú ngắm nhìn không chớp mắt.
Cố Yến Tang buồn cười, lấy điện thoại muốn gửi vị trí cho Mặc Hành Viễn.
Đúng lúc này, một thanh âm kinh ngạc vang lên bên tai cô: “Tang Tang.”
Cố Yến Tang vô thức nắm chặt điện thoại, cô đã sớm rời khỏi nơi này bốn năm, cùng mọi người ở nơi này cắt đứt liên lạc. Những người nhận ra cô, đều là người quen của hắn, hoặc là người quen của cô và hắn.
Nhưng dù là ai, cô cũng không muốn gặp gỡ.
Cô quay đầu lại, liền nhìn thấy một nam một nữ đứng bên cạnh nhau, cô gái kia cảnh giác nhìn cô.
Người đàn ông tao nhã lịch sự, nhưng không che giấu được sự kinh ngạc: “Thật là em, Tang Tang. Anh còn tưởng rằng mình nhận nhầm người, em biến mất bốn năm, em đi đâu vậy?”
Cô nhàn nhạt cười một tiếng: “Đã lâu không gặp, Bạch tiên sinh.”
Bạch Giang, anh em tốt của người đó.
Bạch Giang nghe cách xưng hô của cô, lời muốn nói ngăn ở cuống họng, lộ vẻ kinh ngạc nhịn Cố Yến Tang.
Hắn và Phó Dịch Xuyên là anh em tốt, mà Cố Yến Tang cùng Phó Dịch Xuyên là thanh mai trúc mã, cho nên hắn và Cố Yến Tang cũng đã quen nhau mười mấy năm, hắn cũng đã từng xem cô như em gái, nhưng mà sau này bởi vì quan hệ với Phó Dịch Xuyên cho nên xa cách cô.
Trước kia cô luôn gọi hắn là Bạch Giang ca ca, bây giờ lại gọi Bạch tiên sinh, trong nháy mắt quan hệ của cả hai kéo thật xa.
Ánh mắt Cố Yến Tang xa cách và lãnh đạm, phảng phất hắn chỉ là một người qua đường.
“Bạch thiếu, vị này là bạn của anh sao, không giới thiệu một chút sao?” - Cô gái bên cạnh Bach Giang không cam lòng lên tiếng.
Bạch Giang khôi phục lại ôn nhuận thường ngày, hôm nay hắn hẹn cô gái này chính là bàn chuyện hợp tác.
“Lưu tiểu thư đi ra xe trước chờ tôi, một lúc tôi liền qua.”
Cô gái kia có chút không cam lòng, cuối cùng cũng rời đi.
“Mẹ ơi, âm nhạc lại đổi rồi.”
Một âm thanh trẻ con giòn tan vang lên khiến Bạch Giang sửng sốt, lúc này hắn mới phát hiện bên cạnh Cố Yến Tang có một bé trai, tròn tròn trắng trắng, mặt mày tinh xảo, để hắn cảm thấy có chút quen mắt.
Nhưng hắn bị cảm giác khiếp sợ chen lấn: “Tang Tang, đây là con của em sao?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]