Cố Yến Tang nhìn thấy Mặc Hành Viễn đi vào tìm cô, thừa dịp loạn đưa Tuyết Tâm rời đi, còn cô thừa lúc Phó Dịch Xuyên dằng co với bọn người kia liền vụng trộm chạy đi.
Cô biết bọn người kia không phải đối thủ của anh ta.
Nhưng khi cô nhìn ra ô cửa sổ, suy nghĩ vẫn không khỏi bay xa.
“Tang Tang, em đứng phía sau anh, anh sẽ bảo vệ em.”
Một câu nói xuyên thấu năm tháng thanh xuân, một lần nữa vang lên trong tai cô.
Từ bé Phó Dịch Xuyên đã rất thích đánh nhau, cô lại thường xuyên đi cùng anh, không hiếm khi anh bị đối phương chặn lại ở trường học, anh sẽ kéo cô ra phía sau anh, bảo vệ trước mặt cô.
Cô cũng từng cho rằng anh sẽ mãi mãi bảo vệ cô như vậy, nhưng không phải.
Cố Yến Tang hơi mỉm cười, trong bóng tối che đậy thê lương.
Vậy mà bốn năm qua, hắn đối với cô vẫn là có ảnh hưởng.
Mặc Hành Viễn liếc nhìn cô qua kính chiếu hậu, một bộ dạng lãnh đạm nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bộ dáng này, đã rất lâu rồi không nhìn thấy.
Tựa như thời điểm cô vừa được anh cả đưa về nhà, cô luôn có bộ dáng bi thương yếu ơt, cho đến khi Bình An sinh ra đời, cô mới dần lấy lại nụ cười, giống như thay da đổi thịt.
Hắn và anh cả đều cho rằng tổn thương trong lòng cô đã khỏi hẳn, nhưng hiện tại khi đối diện với Phó Dịch Xuyên, chút tổn thương bị vùi lấp dưới cát, một cơn gió,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-truy-the-vo-do/3747695/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.