Tôi thở hắt ra, bực bội giật tay khỏi người Tài quay đi. Tài sững sờ đứng lặng mấy giây, ngay sau đó anh ta bước nhanh theo tôi.
– Em xét nghiệm ở đâu mà vô lý như vậy?
– Nếu đã không muốn nhận thì mọi bằng chứng đều vô nghĩa. Tôi chỉ thương con bé, mồ côi mẹ… giờ còn mồ côi cha, trong khi cha nó sờ sờ ở đây!
Bất ngờ Tài trầm giọng:
– Em lấy những sợi tóc rơi trong phòng tôi mang đi xét nghiệm?
Tôi ấm ức nói:
– Phải, tóc bám trên ghế xoay của anh, y hệt tóc anh, còn là tóc của ai ngoài anh nữa?
Tài đanh mặt tiếp lời, âm giọng không giấu vẻ tức giận:
– Tôi biết cha đẻ của con bé là ai.
Tôi ngơ ngác quay sang Tài, nhìn vẻ tức giận đến cuồng nộ của anh, bất chợt toàn thân sợ hãi đến run rẩy.
– Anh… anh nói cái gì?
– Tôi nói tôi biết cha con bé là ai. Từ lần đầu tiên gặp con bé tôi đã cảm thấy con bé có gì đó giống hắn, thì ra là vậy.
– Cha con bé… là ai?
– Hắn là kẻ khốn nạn nhất thế giới này!
Vẻ lạnh lẽo cay nghiệt hiện lên trong đáy mắt Tài. Toàn thân chết lặng, tôi lắp bắp:
– Anh… anh đừng bịa chuyện! Nếu anh không muốn nhận Tuti, tôi sẽ không bao giờ làm phiền anh nữa, nhưng lúc này… con bé bị bắt cóc vì bọn chúng nghĩ nó là con anh… anh có thể vì thế mà đưa con bé về với tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-toi-dang-tim-anh/3490738/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.