Cu Bin ngồi trên ghế sofa, bên cạnh có vệ sĩ cẩn thận canh giữ. Mặt mũi thằng bé có chút tái đi, lặng lẽ nhìn nhóm người chia nhau đi tìm. Trích xuất camera cho thấy có một gã đàn ông đeo khẩu trang bế một đứa bé nghi là Tuti ngủ say trên vai rời khỏi trung tâm thương mại. Tôi chẳng còn tâm trí nào sau khi nhìn vào những hình ảnh còn đang là phỏng đoán đó, chỉ biết vô vọng chạy khắp nơi tìm con. Thông báo trẻ lạc vang lên khắp nơi mà tai tôi cứ ù đi, chỉ mong âm thanh đó phát báo là đã tìm thấy con.
Không thấy… Không thấy con đâu hết!
Đã ba mươi phút trôi qua, mọi ngóc ngách của trung tâm thương mại này đều được nhóm người chúng tôi tìm kiếm, kết quả là con số 0 tròn trĩnh. Không phải Tuti bị lạc… vậy chắc chắn con bé đã bị bắt cóc! Mục đích của bọn chúng là gì… là gì đây? Bắt cóc tống tiền hay buôn bán trẻ em… Không… đừng… xin đừng làm gì hại đến con!
Tôi bất lực ngồi thụp xuống, cảm nhận bước chân trầm ổn của ai đó từ phía sau đang tiến lại. Âm giọng trầm trầm của người đó vang lên, trấn an tôi vô cùng trong cơn rối bời sợ hãi.
– Cảnh sát đang đến đây, đừng quá lo lắng!
Tài nâng tôi lên. Hai chân mỏi nhừ tôi run rẩy gượng dậy, đôi mắt đỏ hoe, tóc tai rối bời hoảng loạn quay lại nhìn anh ta:
– Con bé có làm sao… thì em phải thế nào đây? Tất cả là tại em… em không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-toi-dang-tim-anh/3490737/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.