Những lời Vĩnh an ủi bên tai, tôi mím môi gật nhẹ, bình tĩnh ngồi xuống băng ghế gần đó chờ đợi. Vĩnh trở lại với công việc còn dang dở ở phòng họp, để Bin ngồi bên cạnh tôi. Thằng bé không còn nhắng nhít chạy nhảy, chỉ yên lặng ngồi một chỗ. Bất chợt nó hỏi tôi:
– Cô… nếu cháu bị bắt cóc, ba cháu có lo cho cháu như cô lo cho em Tuti không ạ?
Tôi ngỡ ngàng quay sang nhìn vẻ thờ ơ như không của thằng bé tí tuổi đầu mà tự nhiên lại hỏi một câu như ông cụ non. Mỉm cười tôi nói:
– Chắc chắn là thế rồi… sao cháu lại hỏi thế?
– Vì… mẹ cháu không thương cháu như cô thương em Tuti. Cháu sợ… ba cháu cũng thế!
Lâu nay thằng bé nhằng nhẵng bám lấy ba nó… có phải vì cảm giác sợ bị bỏ rơi? Chẳng hiểu mẹ nó thế nào nhưng con có suy nghĩ như vậy… thật tội nghiệp con!
– Mẹ nào cũng thương con… có thể mẹ cháu có nỗi khổ nào đó… Lớn lên rồi cháu sẽ hiểu!
Tôi nói vài lời động viên, thằng bé mím chặt môi không đáp lời. Cứ vậy một hồi lâu, chợt thằng bé đứng bật dậy, tôi cũng nhìn ra… một cô cảnh sát bế trên tay Tuti còn say ngủ tiến đến gần tôi. Hai chân run rẩy trong nỗi mừng rỡ nghẹn ngào, tôi bước ra đỡ con từ tay cô ấy, xúc động nói:
– Cảm ơn chị cảnh sát… cảm ơn các anh các chị!
– Cô nên đưa con bé vào bệnh viện kiểm tra lại cẩn thận đi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-toi-dang-tim-anh/3491667/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.