– Chuyện liên quan đến chị gái tao, tao chỉ nói với mày như vậy được thôi!
Tôi quả quyết, Trà cũng thôi không hỏi nữa. Chuyện chị tôi mất Trà cũng biết, ngày đó còn cùng ba cô bạn trong nhóm về dự đám tang. Nguyên nhân chị mất tôi báo là đột quỵ cũng không ai truy cứu, bởi chẳng người thân họ hàng nào quan tâm đến chị em tôi, nếu không muốn nói cả tôi biến mất trên thế giới này thì không chừng mợ tôi còn mổ bò ăn mừng.
Phòng Tạp vụ có khu vực nghỉ ngơi thay đồ phía trong. Trở lại tầng 10, tôi ngồi gọn một góc giường nghỉ cho nhân viên, chờ đợi phán quyết đuổi việc từ chị Dung. Có điều chị ta ăn trưa trở về chẳng nói gì, cũng chọn một chỗ để ngả lưng. Buổi chiều trôi qua, tôi vẫn tiếp tục công việc. Có thể Vương Tuấn Tài chẳng quan tâm đến một nhân viên tạp vụ nhỏ bé như tôi để ra lệnh đuổi việc.
Sáng hôm sau, tôi còn chưa thay xong quần áo, chị Dung đã nói oang oang bên ngoài:
– Cái Thúy không xuống tầng 5 nữa, từ giờ lên tầng 28 dọn dẹp.
Tôi há hốc miệng, bất ngờ đến nỗi không kịp phản hồi lại. Dung bực bội xông vào, khuôn mặt chị ta là một màu nửa đỏ nửa tím vô cùng tức giận, quát to:
– CON KIA, MÀY CÓ NGHE TAO NÓI GÌ KHÔNG HẢ?
– Em… em nghe rồi chị!
– LIỆU LIỆU MÀ LÀM VIỆC, KHÔNG LÀ TAO ĐUỔI THẲNG CỔ!
Mụ ta quát xong thì hầm hầm bước ra. Cô phụ trách tầng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-toi-dang-tim-anh/3471784/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.