Chiều đó.
“Lăng Lăng, bộ này hợp với em nè.” Hàn Tuyết Lạc cầm cái váy trễ vai màu cam nhạt, ướm lên người Lăng Lăng nói: “Em đi thử đi.”
“Vâng.” Lăng Lăng cười rồi cầm váy vào phòng thay đồ.
“Redaw the human face, store it in our hearts...(Vẽ lại khuôn mặt người, lưu giữ nơi trái tim ta...)” Chuông điện thoại Hàn Tuyết Lạc reo.
Nhìn người gọi là Mai Tư Thanh, Hàn Tuyết Lạc nghe: “Alo.”
“Lạc Lạc, cậu đang ở đâu? Ban nãy tớ tới công ty cậu hỏi hai tên lần trước mà mình đi “nhờ”, nghe bảo cậu tan việc rồi...”
“Tớ đang đi mua đồ, có gì không?”
“Nhớ cậu.” Giọng nói bên kia mang phần nũng nịu.
“Ha ha, rảnh à.”
“Ừm.”
“Tới quán cafe cũ đi, lát tớ tới.”
“Ok bye.”
Hàn Tuyết Lạc vừa tắt máy, cũng là lúc Lăng Lăng mặc xong đồ bước ra.
“Chị Lạc Lạc, chị thấy thế nào?” Lăng Lăng cúi đầu hỏi, có chút xấu hổ.
Lí do là cô chưa bao giờ mặc đồ trễ vai, cũng chưa bao giờ mặc đồ tông màu cam, lại cảm thấy đẹp như vậy.
“Em xoay một vòng chị xem nào.” Hàn Tuyết Lạc xoa cái cằm thon gọn nói.
Lăng Lăng cũng nghe lời xoay theo.
“Đẹp, rất đẹp.” Hàn Tuyết Lạc nhìn xong, không kìm được mà thốt lên lời khen.
Đúng, rất đẹp.
Bộ váy này màu cam, tôn lên làn da trắng của Lăng Lăng.
Khi xoay người, váy xòe ra, có thể thấy được đôi chân thon gọn.
Mái tóc màu nâu để sang một bên, lộ ra cái cổ trắng ngần.
Khuôn mặt dịu dàng, thướt tha.
“Cảm ơn chị.” Lăng Lăng cười nhẹ nói.
“Nhân viên, tôi mua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-sung-co-vo-toi-nghien/746912/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.