Hai má Linh đỏ ửng, cô nhìn Việt ấp úng.
- Anh... Muốn làm gì?
- Có phải bây giờ em đã cảm thấy thích người đàn ông đó hay không? Em là ngay lập tức muốn đến gần anh ta?
- em...
Việt một tay nắm chặt lấy vai Linh, ép cô nhìn thẳng vào mắt mình
- trả lời.
- anh làm em đau đấy. Chẳng phải anh nói không cần em còn gì. Anh bỏ em ra đi.
Linh đẩy Việt ra rồi định đi qua anh, nhưng ngay lập tức bị Việt kéo lại rồi ôm chặt vào lòng.
- Chờ Anh.
Hai từ ấy sao nó ấm áp, nó ngọt ngào đến thế.
Linh đứng yên không dám ôm lại, mẹ người yêu đã dặn rồi. Kế hoạch cho dù có thành công thế nào cũng không được ngay lập tức vồ vập, phải để cho Việt có cảm giác càng sợ mất càng tốt.
- Em thực sự không muốn ép anh,
- Không ai ép anh cả, là tự anh muốn nhớ lại.
- Vậy lỡ như anh không bao giờ nhớ lại thì sao?
- quá khứ ấy có thể sẽ không cần thiết. Em hiểu không?
Linh lắc đầu, Việt đưa tay búng nhẹ vào mũi cô một cái.
- Em đúng là đồ ngốc.
Giây phút ấy Linh ngây ngốc thật, đã mấy ngày trôi qua chẳng cảm nhận được một chút thân thiết nào từ Việt. Dù có phải làm nhiều hơn nữa để những ngày tháng tươi đẹp quay trở lại thì Linh cũng cảm thấy xứng đáng. Tự nhiên lại muốn một chút giận dỗi.
- Ừ em ngốc, ngốc lên trước đây mới thích anh nhiều đến vậy.
Mọi thứ đều ổn cho đến khi hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-la-soi/557720/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.