Hải cười buồn.
- tốt nhất chính là rời xa người ấy, càng xa càng tốt.
- Đấy là lý do anh chuyển đến đây à?
- cứ cho là vậy đi. Chỗ ở mới cũng rất ổn.
- Anh thật đáng thương.
- cô chắc hơn tôi?
- chí ít thì tôi cũng có thể đối mặt với hạnh phúc của hai người họ. Anh ấy bây giờ không còn nhớ cô gái ấy là ai nữa. Nhưng tôi thực sự nghĩ ra được thủ đoạn nhưng không làm được. Không muốn tới gặp cũng không muốn thổ lộ.
- cô như vậy có là gì, người đàn ông kia dù không nhớ đến cô ấy nhưng cô ấy vẫn nhất mực ở bên kìa. Mà thôi bỏ đi. Chúng ta không phải nên dồn hết tâm trí vào dự án lần này hay sao?
Biết rõ mình đang hợp tác với công ty của Việt. Nhưng vốn dĩ là một người kiềm chế cảm xúc rất tốt nên không ảnh hưởng gì tới công việc. Kể cả khi biết Việt mất trí nhớ không nhớ Linh là ai nhưng Hải cũng chưa một lần đi tìm Linh.
Dẫu sao thì là Việt không nhớ chứ có phải Linh không nhớ đâu. Cô dù gì cũng sẽ chăm sóc cho người đàn ông ấy. Thừa nước đục thả câu không phải tác phong của Hải.
- này, sao tôi cứ có cảm giác hai người chúng ta thích có liên quan đến nhau vậy?
- ý cô là sao?
- Đợi chút, cô gái mà Anh thích tên gì?
- Linh...
- người đàn ông cô ấy thích tên Việt, đúng không?
- Sao cô biết?
- ( cười khổ) vì đó là người đàn ông tôi thích.
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-la-soi/557719/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.