Việt lại ngồi vào bàn làm việc, con người của anh ta có tới 90% dành cho công việc. 10% còn lại dành cho ăn với ngủ. Không du lịch, không chơi bời, nếu có đi cùng ai đó chắc chắn cũng phải liên quan tới công việc.
Linh ngồi trên giường, cô không kìm lòng được mà hỏi.
- anh suốt ngày chỉ có công việc, không cảm thấy buồn sao?
- không.
- nhạt nhẽo.
- cô im lặng một chút, lát nữa xong việc sẽ nói chuyện với cô.
- ai cần nói chuyện với anh chứ.
Linh lấy điện thoại ra chơi game, Việt cho cô vào phòng đã là tốt lắm rồi, nếu cô còn nói chuyện làm ảnh hưởng tới anh ta chắc chắn sẽ bị đá ra khỏi phòng không thương tiếc.
1 tiếng sau.
- không đau mắt sao?
Lúc này Việt đang nhìn vế phía Linh, còn Linh thì chăm chú vào liên quân.
- anh cũng nhìn cả ngày vào máy tính, cũng có thấy anh đau mắt đâu.
- giống nhau sao?
Linh bỏ điện thoại xuống, mắt nhìn chăm chú về phía Việt.
- giờ này có ai ship đồ ăn không? Tôi đói.
- chắc có đấy, để tôi gọi cho cô.
Việt đi về phía cửa, tay vừa nắm vào khuy cửa thì Linh từ trên giường bay xuống nắm chặt lấy tay anh.
- anh đi đâu vậy.
Ánh mắt Việt di chuyển xuống tay mình, lúc này Linh vẫn chưa nhận ra, vẫn tiếp tục hỏi.
- anh muốn đi đâu.?
- đi mua đồ ăn cho cô.
- không cần, không ăn nữa.
Linh vẫn nắm chặt lấy tay Việt, không có dấu hiệu sẽ bỏ ra.
- không đói nữa sao?
Tất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-la-soi/557700/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.