Ai đó suy nghĩ, nhíu mày, thở dài rồi cuối cùng cũng nhả ra được hai chữ.
- ngủ đi.
Linh ngồi im trên ghế, cảm giác ấm áp chứ không phải cảm giác sợ hãi như khi nãy nữa.
- anh yên tâm đi, tôi hứa sẽ không làm gì.
- cô có thể làm gì. Ngoan ngoãn ngồi một chỗ, tôi còn phải làm việc.
- tôi biết rồi..
Linh lén nhìn bộ dạng chăm chú vào công việc của Việt, quả nhiên đẹp trai một cách xuất thần.
Ánh mắt ấy lại bị bắt gặp, cô được đáp lại bằng cái nhìn chế diễu.
- lấy khăn lau miệng đi.
- tôi đâu có nhìn.
- vậy à?
- tôi không nhìn..
Việt lắc đầu rồi tiếp tục công việc, ngày mai vẫn còn một buổi họp quan trọng.
Định ngủ ở ghế sô pha nhưng người đàn ông ấy đang làm việc, Linh cũng không dám ngủ trên giường của anh ta nên ngồi dưới đất, cơn buồn ngủ cứ thế mà ập tới.
Sau mấy tiếng đồng hồ chỉ nhìn vào tài liệu, cuối cùng ánh mắt Việt cũng có dấu hiệu di chuyển sang những nơi khác. Thấy Linh ngồi dựa vào giường ngủ một cách mệt mỏi, hàng lông mày bất giác nhíu chặt.
Anh ta đi đến chỗ Linh, ngồi đối diên với cô, khẽ ngắm nhìn khuôn mặt thanh khiết đơn thuần, một cảm giác lạ lẫm vô tình chạy qua tâm trí. Chỉ có thể cười nhẹ.
Việt nhẹ nhàng ôm Linh đặt lên giường, cố gắng để cô không phải tỉnh giấc. Bản thân sau đó đến sô pha ngủ, ngày mai cũng còn rất dài.
Sáng hôm sau trước khi đi còn không quên đặt đồ ăn, cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-la-soi/557699/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.