Tuấn Minh làm thực tập sinh ở phòng marketing. Mỗi ngày anh làm đến “đầu bù tóc rối” đúng nghĩa. Công việc đã nhiều cộng thêm chuyện Gia Bảo luôn bất chợt, rất hay đến “thị sát” đã làm cho không khí phòng marketing lúc nào cũng căng thẳng.
Đồng hồ điểm 12 giờ, đang trong lúc nghỉ trưa. Căn tin công ty nhộn nhịp tiếng cười nói, mọi người đều đang vui vẻ tận hưởng bữa trưa của mình.
Tuấn Minh ngồi một mình trong góc ở cuối dãy phòng. Không gian yên tĩnh đến mức tiếng đánh máy của anh có thể nghe ở khoảng cách xa hơn chục mét.
***
Gia Bảo đi xuống, vừa hay ngang qua nơi Tuấn Minh làm việc. Nghe tiếng đánh máy, anh tò mò đi vào xem. Tuấn Minh mãi làm đến nổi cũng không nhận ra có người đứng sau lưng mình.
Gia Bảo tiến vào không chút động tĩnh, đứng một bên quan sát. Anh bất ngờ ghé sát tai Tuấn Minh. - “Giờ này không phải nên đi ăn trưa sao?”
Tuấn Minh giật mình. Âm lượng câu nói không quá lớn nhưng đột nhiên xuất hiện trong khi anh chưa kịp chuẩn bị tâm lý.
Trong vô thức, anh lấy tay đặt lên ngực trái mình bóp chặt. Tuấn Minh vội vàng quay lại nhìn Gia Bảo, rồi lo lắng nhìn ngó xung quanh.
Gia Bảo như đoán được ý liền lên tiếng. - “Không có ai trong đây đâu.”
“Anh làm gì vậy, muốn hù chết người à? ”
Gia Bảo khoanh tay, nghiêng đầu nhìn Tuấn Minh. - “Anh mở cửa, tiếng động lớn như vậy mà em cũng không nghe thấy?”
“Không nghe, không thấy gì hết. Em đang bận làm rồi, anh mau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-khong-the-xa-toi-sao/353204/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.