Editor: May
Mặc dù trời đất không tha cho tôi, nhưng an lòng tức là có chỗ quay về.
Tĩnh Tri đi qua bia mộ san sát lành lạt, rốt cuộc đi tới trước mộ của cha --
Mộ của cha hiền Phó Chính Tắc -- con gái bất hiếu Phó Tĩnh Tri lập.
Chỉ là mấy chữ vô cùng đơn giản, lại khiến cô không khống chế được rơi lệ lã chã. Tĩnh Tri đi vài bước, chậm rãi quỳ xuống, cô ôm lấy bia mộ, dán mặt đẫm lệ tới, “Cha... cha... con rất nhớ cha...”
Nếu như cha còn sống thì sẽ tốt biết bao? Con nhất định sẽ không để cho chuyện phát triển đến trình độ như vậy, con và Thiệu Đình cũng sẽ không đi tới hoàn cảnh như hôm nay! Cha, cả đời người quang minh lỗi lạc, thông minh cơ trí, vì sao con lại ngu dốt không thông suốt?
Cô khóc đủ rồi, dần dần bình tĩnh lại.
Cây tùng cây bách trồng xung quanh nghĩa trang, bốn mùa đều xanh tươi, khuôn mặt tươi cười của cha vẫn hiền lành trước sau như một, ánh mắt nhìn cô ôn nhu ấm áp. Viền mắt Tĩnh Tri khóc đỏ lên, cẩn thận chà lau bia mộ một lần, rồi mới gỡ hoa cúc trắng cài trước ngực xuống, đặt ở trước mộ.
Tĩnh Tri nghiêm túc dập đầu lạy ba cái, mới nhẹ nhàng mở miệng: “Cha, con không biết sau khi con người chết đi, rốt cuộc có linh hồn hay không, nhưng con biết, cha và mẹ, còn có Thiệu Đình, nhất định đều đang ở trên trời nhìn con đúng không? Sau khi cha đi rồi, con chưa bao giờ từng mơ thấy cha, có lẽ là cha
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-hang-ty-cuop-lai-vo-truoc-da-sinh-con/552087/chuong-558.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.