Chương trước
Chương sau
Editor: May
Mạnh Thiệu Tiệm đi qua theo, trên mặt vàng như nến phủ lên một tầng xám tro không rõ ràng: “Tôi sẽ lập tức đi bệnh viện làm kiểm tra toàn diện, đến lúc đó liền rõ ràng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!”
Tĩnh Tri cố gắng giữ trấn định, nghĩ đến tối qua anh ta đã ăn nồi cháo gà của cô, chỉ cần hôm nay...
“Được, tôi cũng rất muốn biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ là cơm nước tôi nấu, chỉ phụ nữ mới có thể ăn, không thể để đàn ông ăn?” Ngụ ý, cô yên lành không có chuyện gì, anh ta cũng không thể cứ như vậy hắt nước bẩn lên trên người cô!
Mạnh Thiệu Tiệm từ chối cho ý kiến, lại nhìn cô thật sâu một cái, xoay người đi ra ngoài.
Hôm nay anh không có lái xe, là muốn tài xế đưa anh đi.
Sau khi kiểm tra, anh liền đi công ty, thẳng đến hơn sáu giờ chiều, anh mới trở về.
Lúc vào cửa không có phát hiện cô ở phòng bếp giống như thường ngày, chỉ một ánh mắt, người hầu liền vội vàng nói: “Tiểu thư muốn xem phim, đang ở phòng nghe nhìn.”
Mạnh Thiệu Tiệm thay giày, cởi áo khoác ngoài, trực tiếp đi đến phòng nghe nhìn.
Cửa khép, anh đẩy ra, liền nghe được âm thanh hát kinh kịch, tầm mắt nhìn đến, liền thấy thân thể nho nhỏ của cô vùi ở trên sô pha. Ánh sáng trên màn ảnh chiếu lên trên mặt của cô, anh thấy cô rất chăm chú.
Anh đứng bất động, mà cô cũng là một bộ dáng hoàn toàn chăm chú xem phim.
Đang chiếu chính là bộ phim 《 bá vương biệt cơ 》, Trương Quốc Vinh và Trình Điệp Y, quả nhiên là phong hoa tuyệt đại độc nhất vô nhị!
Điệp Y đang hỏi sư huynh Đoạn Tiểu Lâu: “Sư huynh, còn nhớ rõ năm đó lần đầu tiên sư phụ nói với chúng ta về vở kịch Bá Vương Biệt Cơ này không?”
Tiểu Lâu: “Khụ, đây là chuyện năm lừa tháng ngựa(1) rồi, muội còn nhớ kỹ toàn bộ sao.”
Điệp Y: “Nhưng muội còn nhớ rõ...”
“... Dù người rất có năng lực, nhưng cuối cùng cũng đấu không lại số trời. Bá vương kia phong vân một đời, đến cuối cùng cũng chỉ còn lại có một con ngựa và một nữ nhân đi theo hắn. Bá vương để cho ngựa ô chuy(2) chạy thoát thân, ngựa ô chuy không đi; để cho Nguy Cơ rời đi, Ngu Cơ không chịu. Ngu Cơ kia rót rượu cho bá vương một lần cuối cùng, múa kiếm cho bá vương một lần cuối cùng. sau đó rút kiếm tự vẫn, cuối cùng chết theo!”
Lúc Trình Điệp Y hát đến bốn chữ cuối cùng chết theo, Tĩnh Tri ngồi yên lặng ở chỗ đó bỗng nhiên xoay người lại. Cô cứ nhìn anh như vậy, ánh mắt giống như trong suốt chứa đầy nước mắt, cứ như vậy mờ mịt tuôn ra. Cô nói vô cùng rõ ràng từng câu từng chữ với anh: “Anh đã nghe chưa? Cuối cùng chết theo... Mạnh Thiệu Tiệm, lúc tôi hiểu được... đã quá muộn! Nhưng may là... rốt cuộc tôi đã hiểu!”
Anh chỉ cảm thấy một trận đầu váng mắt hoa, cũng không biết làm sao đi từng bước một tới trước mặt cô, cúi thấp thân thể, ngón tay thon dài có lực bóp chặt cằm của cô, chậm rãi nâng lên.
Đôi tròng mắt của anh ta không còn sắc bén và sáng sủa như lúc trước, chỉ mang theo tối tăm nồng đầm, giống như muốn xen lẫn vào thành một vòng nước xoáy, bao phủ cô ở bên trong từng chút một...
“Tôi từng có một chút hư tình giả ý với em sao?”
“Nhưng anh hại chết anh ấy.”
“Thắng làm vua thua làm giặc, từ cổ chí kim đều là đạo lý này!”
“Giết anh giết em, từ cổ chí kim đều để tiếng xấu muôn đời, trời đất không thể dung thứ!”
“Em luôn cần phải sống sót, em cũng không thể nghĩ đến báo thù cả đời! Em vẫn còn cần một người đàn ông khác...”
“Anh có phần quá coi thường tôi!”
Cô không sợ hãi chút nào nhìn anh ta, mắt cũng không chớp. Một đôi mắt to, trắng đen rõ ràng, trong sáng gần như sẽ soi rõ ràng tất cả tội ác của một người!
“Phó Tĩnh Tri... Nếu như tôi gặp được em trước...”
Mạnh Thiệu Tiệm chỉ cảm thấy lại là một trận choáng váng kéo tới, ánh mắt anh như là che một tầng sa mỏng, dần dần không thấy rõ lắm...
“Không có nếu như, mặc kệ gặp được anh ấy từ lúc nào, tôi cũng sẽ yêu anh ấy. Từ đầu chí cuối, người tôi yêu cũng chỉ là anh ấy, cũng chỉ có anh ấy, chưa từng thay đổi qua, chưa từng thay đổi qua!”
“Thế nhưng em lại không biết...” Ngón tay anh nâng cao cằm cô đặc biệt ôn nhu, bụng ngón tay nhẹ nhàng lướt qua ở trên da thịt trơn mịn của cô. Ánh mắt anh nhìn cô, lại là ôn nhu và xa xôi mờ mịt, mà môi lạnh của anh cũng nâng lên, tựa hồ đang nhớ lại những tốt đẹp đã trải qua...
Chú thích:
(1) Năm lừa tháng ngựa: Trung Quốc cổ đại dùng 12 địa chi (gồm 12 chi, tý, sửu, dần, mão, thìn, tỵ, ngọ, mùi, thân, dậu, tuất, hợi) và 12 loại động vật cầm tinh (ví dụ như tuổi tý cầm tinh con chuột, tuổi sửu cầm tinh con trâu.) xứng đôi tới ghi chết năm người ra đời. Nhưng mà, trong 12 cầm tinh cũng không có “con lừa”, vì vậy “năm con lừa” trở thành năm tuổi không thể biết, cho nên điều này thường đề cập đến thời gian không giới hạn/ thời gian lâu, có ý nghĩa chuyện không thể nào thực hiện.
(2) Ngựa ô chuy: ngựa có màu lông đen pha xanh
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.