Lông mi thật dài của Phi Đồng liền hạ xuống, cái miệng nhỏ nhắn lẩm bẩm mấy cái, rầu rĩ nói: "Con muốn ăn bánh bao hấp."
Thật đúng là một đứa bé, Tĩnh Tri cười lắc lắc đầu: "Mẹ mua cho con ăn được không?"
"Muốn ăn trong nhà ."
Tĩnh Tri ngẩn người, bỗng nhiên liền cắn răng: "Được, mấy ngày nữa chúng ta trở về nhà."
*********************************************************
Đến lúc bình minh, trong phòng bệnh có nắng sớm mờ mờ, hai người đàn ông canh giữ ở trước giường, trong mắt đều tràn đầy màu đỏ, mà ông lão nằm trên giường bệnh kia cũng chậm rãi mở mắt ra.
"Cha! Người đã tỉnh!" Mạnh Thiệu Tiệm phát hiện trước, lập tức kinh hỉ mở miệng hô.
"Lão già chết tiệt, lão già chết tiệt... Ông làm tôi sợ muốn chết, ông đã hôn mê một ngày một đêm rồi!" Bà Mạnh nghỉ ngơi ở một bên, vừa nghe được tiếng nói của Mạnh Thiệu Tiệm, lập tức tỉnh dậy, lảo đảo nhào tới đẩy Mạnh Thiệu Tiệm qua một bên, ghé vào bên giường Mạnh Chấn Tông liền khóc lên.
Thoạt nhìn sắc mặt Mạnh Chấn Tông vẫn rất không tốt, nghe được tiếng khóc của bà Mạnh, ông liền không chịu nổi nhíu nhíu mày.
Mạnh Thiệu Đình vội tiến lên phía trước, cầm khăn tay đưa cho bà Mạnh; "Mẹ, cha tỉnh, đây là chuyện tốt, mẹ đừng khóc. Cha còn rất yếu đấy, bác sĩ nói cần tĩnh dưỡng."
Bà Mạnh gật đầu, an ủi vỗ vỗ tay Thiệu Đình: "Con ngoan, cũng là con nghĩ chu đáo."
"Cha, không bằng cha nghỉ ngơi thật tốt. Con và mẹ, còn có anh cả liền nghỉ ở phòng bên cạnh, không quấy rầy cha nữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-hang-ty-cuop-lai-vo-truoc-da-sinh-con/551879/chuong-350.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.