Mạnh Thiệu Tiệm không nhanh không chậm phun ra một vòng khói, hé nửa mắt. Hồi lâu sau, khi bà Mạnh gần như sắp mất đi tính nhẫn nại, hắn mới cười lạnh một tiếng, không nhanh không chậm mở miệng; "Trên đời này, nếu như không có Mạnh Phi Đồng, thì cũng sẽ không có chuyện gì rồi?" "Nói bậy! Đang yên lành, làm sao sẽ không có!" Bà Mạnh thở gấp, vứt ra một câu nói, xoay người liền đi ra ngoài. Mạnh Thiệu Tiệm lại tiện tay bóp tắt đầu mẩu thuốc lá, cười mỉm không nhanh không chậm nói một câu: "Mẹ, trên đời này không có chuyện không làm được, chỉ có muốn hay không, có dám hay không? Mẹ xem, là để cho Phi Đồng trở về, sau đó lão tam xoay người, một Mạnh thị chia thành hai, hay là dứt khoát nhắm mắt làm ngơ, hửm? Đương nhiên Phi Đồng là đứa nhỏ của nhà chúng ta, tự nhiên sẽ không làm cái gì quá phận, chỉ là muốn cha không tìm được, không nhìn thấy, thời gian lâu dài liền quên người cháu này mà thôi..." "Lời con nói là thật." Bà Mạnh dừng bước chân, xoay người lại, ánh mắt như lưỡi câu nhìn con trai lớn nhất ở trước mặt. Hắn thật sự thay đổi…không, là lộ ra bản tính của hắn mà thôi. Dáng dấp hắn không giống ông ta, thế nhưng tính nết này, một phần ẩn nhẫn, một phần âm ngoan này thật sự hoàn toàn giống ông ta. Nếu ông ta còn sống... Bà Mạnh đột nhiên nhắm mắt lại, ngăn cản chính mình nghĩ tiếp. Không... ông ta sớm đáng chết, nếu ông ta còn sống, vinh hoa phú quý hôm nay của bà đã sớm là công dã tràng. Càng đáng trách chính là ông ta đã chết, vì sao còn muốn lưu lại thứ này, cả ngày lẫn đêm nhắc nhở bà, nhắc nhở chính bà đã làm chuyện nhơ nhớp với người ngoài. Đứa con trai này là một cây cái đinh trong lòng bà, bà sớm tối muốn loại bỏ, tốt nhất là nó không còn liên quan đến nhà họ Mạnh, ra khỏi nước hoặc là tự tạo sự nghiệp. Tất cả của nhà họ Mạnh chỉ có thể là của Thiệu Đình, chỉ có thể là của thằng bé! "Mẹ, cho tới nay con muốn cũng không nhiều, bao gồm hiện tại, con muốn chỉ là đãi ngộ như lão nhị. Đều là con trai của nhà họ Mạnh, vì sao lại có chênh lệch cách biệt một trời?" Trong lòng bà Mạnh cười lạnh, nét mặt lại lộ ra mấy phần hòa nhã; "Con đây là đang nói ngốc cái gì? Con và Thiệu Đình đương nhiên là đều được ta coi trọng như nhau! Dù sao chỉ cần không phải lão tam của con!" "Đúng vậy, đều như nhau." Thế nhưng chủ tịch Mạnh thị vẫn luôn thuộc về lão nhị đi, mặc kệ hiện tại hắn uy phong thế nào, sớm muộn sẽ có một ngày, tất cả mọi thứ, một mảnh giang sơn mà hắn gây dựng này, đều phải chắp tay nhường cho người ta! Sao hắn có thể cam tâm? Thấy sắc mặt âm tình bất định của hắn, mặc dù trong lòng bà Mạnh sinh hận, nhưng vẻ mặt vẫn càng ôn hòa nói: "Thiệu Tiệm, mẹ biết con ủy khuất, con yên tâm, con làm tốt chuyện này, sau này mẹ sẽ không bạc đãi con." Hắn lại lập tức nở nụ cười, "Mẹ đây là đang nói cái gì, làm việc cho mẹ, đương nhiên là sẽ không chậm trễ. Mẹ cứ yên tâm đi, trong lòng con đã có kế hoạch." "Ừ, như vậy cũng tốt, con đi đi." Bà Mạnh thấy hắn nhận lời, mặc dù đáy lòng ẩn ẩn cảm thấy nơi nào đó không thích hợp, nhưng cũng không nghĩ ra không đúng chỗ nào. Trong khoảng thời gian ngắn, chỉ đành đặt sang một bên, phất tay ý bảo hắn trở về. Mạnh Thiệu Tiệm thấy bà ta ỡm ờ đáp ứng chủ ý của hắn, tâm trạng không khỏi càng khinh thường bà ta mấy phần, nhưng vẫn dạt dào ý cười nói: "Còn có một tin tức tốt muốn nói cho mẹ." "Tin tức tốt gì?" Bà Mạnh đạt thành tâm nguyện, hứng thú không khỏi rã rời. "Sau vài ngày cha khỏi bệnh, con có thể sẽ kết hôn." Mạnh Thiệu Tiệm bỗng nhiên ném ra một quả bom nặng ký, làm cho bà Mạnh không khỏi có chút trợn mắt há mồm. Thiệu Đình và Mạn Quân thì không cần phải nói, ly hôn là chuyện ván đã đóng thuyền, hơn nữa nhà họ Thẩm xưa đâu bằng nay, mà nhà họ Mạnh sớm đã là khí thế nuốt cả sơn hà, tự nhiên không cần dùng thông gia để lấy được lực ủng hộ mạnh nữa, thế nhưng...! Nếu nhà vợ của Thiệu Tiệm có thân phận hiển hách, đây đối với Thiệu Đình mà nói, chính là một chuyện xấu lớn nhất! "Sao vẫn luôn không nghe con nói tới? Là con gái nhà ai?" Trong lòng bà Mạnh vô cùng lo lắng, nét mặt lại bày ra mấy phần sắc mặt vui mừng, giống như là mẹ hiền vui vẻ rạo rực hỏi. "À, không phải là gia đình hiển hách gì, nên vẫn không có nói với cha mẹ." Mạnh Thiệu Tiệm giả vờ có chút xấu hổ mở miệng, tâm trạng bà Mạnh buông lỏng cười nói: "Gia đình chúng ta hiển hách như vậy, đâu cần nhà gái đến dệt hoa trên gấm? Cưới vợ phải lấy vợ hiền, chỉ cần là một cô gái hiếu thuận, con thích là được. Lại nói tiếp, con còn lớn hơn Thiệu Đình vài tuổi, cũng nên kết hôn, ta và cha con cũng chờ ôm cháu trai đấy!" Mạnh Thiệu Tiệm cũng phụ họa cười nói: "Đúng vậy, mấy năm nay cũng không gặp gỡ được người thích hợp. Bây giờ Tiêu thư ký làm mai mối, con lại thấy cô gái đó thật sự không tệ, liền đồng ý..." "Tiêu thư ký? Tiêu thư ký Tiêu Lập Nhân sao?" Sắc mặt bà Mạnh liền đại biến, lòng bàn tay không khỏi gắt gao siết chặt lại. Nhà gái có địa vị lớn như thế, nếu nói là được Tiêu thư ký đến làm mai? "Đúng vậy, đây chính là thể diện khó có được." Mạnh Thiệu Tiệm làm như hết sức kiêu ngạo, khoe khoang nói. Bà Mạnh ép buộc chính mình tỉnh táo lại, lại nghĩ đến Mạnh Thiệu Tiệm thiếu kiên nhẫn như vậy, tâm trạng lại chắc chắc mấy phần. Mặc kệ nói như thế nào, thân thể lão già kia không tốt, hôn sự của Thiệu Tiệm sẽ còn có rất nhiều thời gian, còn có biện pháp ngăn cản, nhất định có biện pháp ngăn cản! "Là con gái nhà ai mà có thể diện lớn như vậy?" Bà Mạnh cười, bộ dáng rất có hứng thú hỏi. Mạnh Thiệu Tiệm hơi hiện ra mấy phần ngượng ngùng: "Lại nói là người mà mẹ cũng quen, là tứ tiểu thư nhà họ Phó - Phó Tĩnh Ngôn, chỉ là hiện tại đã là con gái nuôi của Tiêu thư ký, nhưng cũng không thể xem thường, được đối đãi giống như là con gái ruột, là hòn ngọc quý trên tay đấy!" "Phó Tĩnh Ngôn?" Giọng nói bà Mạnh lập tức tăng cao tám độ, cả người bà gần như đều sững sờ tại chỗ. Tại sao lại là nhà họ Phó? Sao Thiệu Tiệm cũng nhấc lên quan hệ với phụ nữ nhà họ Phó? Càng kỳ quái hơn chính là nhà họ Phó đã sớm nhà tan cửa nát sa sút chán nản, Phó Tĩnh Ngôn này làm sao leo lên Tiêu thư ký được? "Đúng vậy, là Tĩnh Ngôn. Lại nói tiếp năm đó mẹ cũng từng gặp qua, là một cô gái rất xinh đẹp đúng không?" Mạnh Thiệu Tiệm thấy bộ dáng này của bà Mạnh, trong lòng ngược lại vô cùng vui sướng. Hắn chính là chờ hôm nay, chờ từng người một của nhà họ Mạnh người không giống người quỷ không giống quỷ, sau đó Mạnh Thiệu Tiệm hắn mới là người thắng cuối cùng, đứng ở chỗ cao nhất nhìn những người này! Không đợi bà Mạnh mở miệng, hắn đã nâng cổ tay nhìn một chút, vừa cười vừa nói: "Mẹ, thời gian không còn sớm, con phải đi làm chuyện kia. Mẹ nghỉ ngơi thật tốt một chút đi, chỗ cha còn cần mẹ lo lắng chăm sóc đấy."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]