"Cha, hiện tại con chỉ là một phế vật nằm ở trên giường, công ty có anh cả xử lý, cha không cần phí tâm, cũng không cần nghĩ đến con làm gì, cần gì đến bây giờ mà vẫn muốn ép buộc? Các người vẫn luôn miệng nói Tĩnh Tri chỗ này không tốt chỗ kia không tốt, dù cô ấy thật sự không tốt, nhưng hiện tại con thích cô ấy, con chính là muốn giữ cô ấy ở bên cạnh con. Về phần Mạn Quân, nếu con đã cô phụ cô ta, cũng chỉ có thể nói một tiếng xin lỗi."
"Hồ nháo!" Mạnh Chấn Tông bị lời nói không sao cả của anh chọc tức, xông tới một bước, muốn đánh một cái tát xuống. Vốn Tĩnh Tri vẫn yên lặng, hai tròng mắt bỗng nhíu chặt, cô còn chưa kịp phản ứng, bản thân đã đứng lên, lập tức đẩy bàn tay đang giơ lên cao của Mạnh Chấn Tông ra.
"Tĩnh Tri? !" Mạnh Thiệu Đình thấy cô như vậy, không khỏi vừa vui vừa sợ. Vui chính là cô không đành lòng thấy anh chịu đòn nên ra tay cứu giúp, sợ lại là cô có thể chọc giận cha hay không? Ngược lại rước lấy nhiều phiền phức hơn!
"Phó tiểu thư, đây là chuyện của nhà họ Mạnh chúng tôi, không cần người ngoài như cô đến nhúng tay!" Mạnh Chấn Tông tức giận, sắc mặt có chút tái xanh, mà bà Mạnh cũng không nhịn được liền xông tới, lập tức đẩy Tĩnh Tri lảo đảo một chút, chỉ chóp mũi cô, mở miệng mắng: "Cô - đồ hồ ly tinh này, cô và mẹ cô đều không biết xấu hổ. Thiệu Đình đã kết hôn, cô còn phá hư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-hang-ty-cuop-lai-vo-truoc-da-sinh-con/551831/chuong-302.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.