Sau khi Tĩnh Tri sững sờ trong chốc lát, khẽ cười một tiếng, chợt xoay người sang chỗ khác, trực tiếp đi tới trước giường, ngồi xuống ghế bên tay anh. Nét mặt của cô trầm tĩnh như nước, nhưng lại giống như mang theo gợn sóng ở dưới sự yên lặng kia.
Sắc mặt Mạnh Thiệu Đình cũng âm trầm xuống, đứng ngoài cửa là cha mẹ của anh, còn có người vợ anh cưới hỏi đàng hoàng.
"Cha, mẹ, đã trễ thế này, sao hai người còn tới?"
Sắc mặt Mạnh Chấn Tông tối tăm dọa người, vào giây phút mở cửa kia, ánh mắt của ông liền dừng ở trên người Tĩnh Tri, đến bây giờ mắt của ông cũng vẫn nhìn cô không nháy.
Nhưng ánh mắt kia không phải chán ghét và tức giận như thường ngày, chỉ mang theo vô số bi thương và mệt mỏi nói không hết.
Ông thật sự già rồi, đứa con trai này không bao giờ còn là đồ chơi bị ông chèn ép đến sít sao ở trong lòng bàn tay nữa. Cánh chim của nó đã sớm cứng cáp, có thể bay đến tận trời rồi, nhưng đây cũng chỉ là chuyện sớm muộn, ông đã sớm không cách nào không chế nó hoàn toàn.
Bà Mạnh lại thiếu kiên nhẫn, đẩy cửa đã mở một nửa ra, đưa tay kéo Mạn Quân bình bịch đi tới, trực tiếp nhằm phía bên giường, lại giận dữ nở nụ cười. Bà ta giống như tới rất vội vàng, không có quản chính mình ra sao, quần áo cũng là đồ thường mặc, cũng không có trang điểm, biểu lộ ra chút vẻ già nua. Tĩnh Tri ngẩng đầu lên, ở dưới ánh đèn nhìn thấy bà Mạnh như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-hang-ty-cuop-lai-vo-truoc-da-sinh-con/551830/chuong-301.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.