Hai ngày sau, Thanh Thu nhận được điện thoại của Tĩnh Tri, cô ấy đang ở sân bay thành phố A, Thanh Thu cười rực rỡ, nói trong điện thoại muốn cô ấy chờ nửa tiếng đồng hồ, cô lập tức tới đón cô ấy.
Thanh Thu lái xe đón Tĩnh Tri, thấy thân hình cô ấy gầy hơn một chút, nhưng tinh thần lại vô cùng tốt, nhịn không được hé miệng cười, bỡn cợt trêu ghẹo: "Sớm nên suy nghĩ cẩn thận, không phải tôi đã nói, nếu Bắc Thành quan tâm tôi bằng một nửa Thiệu Đình quan tâm cô, tôi liền cảm tạ trời đất ..."
"Cô đừng nói bậy, sao anh ta có thể quan tâm tôi? Cô chưa thấy lúc anh ta phát giận với tôi đâu..."
Thanh Thu thiếu chút nữa thốt ra, lại nghĩ đến Thẩm Bắc Thành dặn cô đừng nói cho Tĩnh Tri. Dù sao đây là lễ vật sinh nhật Thiệu Đình tặng cô ấy, nói sớm sẽ không còn vui nữa? Cố đè ép xuống, cô thần bí hề hề liếc mắt nhìn Tĩnh Tri một cái, mới yếu ớt nói: "Đến lúc đó thì cô sẽ rõ, chúng tôi chỉ có thể hâm mộ thôi."
Tĩnh Tri không hiểu ra sao, nhưng cũng không có tâm tư, chỉ là cười một tiếng: "Nói cái gì đó, thần thần bí bí."
Thanh Thu cười trừ, cũng không nói nữa, chuyển đề tài.
Xe trực tiếp lái đến bệnh viện của Thẩm Bắc Thành, Mạnh Thiệu Đình chính là đang dưỡng thương ở chỗ này. Trên đường nghe Thanh Thu nói mấy câu, biết thương thế của anh đã có chút khởi sắc, nhưng rốt cuộc có thể hoàn toàn phục hồi như cũ hay không thì vẫn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-hang-ty-cuop-lai-vo-truoc-da-sinh-con/551823/chuong-294.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.