Hồi lâu sau, không khí trong không gian lớn như vậy giống như dần dần dính vào nhau, như lòng bàn tay của cô không ngừng ướt dính vết mồ hôi.
Áo sơ mi tơ lụa màu đen trên người dán ở trên lưng giống như là bị hỏa thiêu, vài sợi tóc rối bời uốn lượn dọc theo hai má đến trên cổ tuyết trắng, càng cảm thấy trên da thịt giống như bị gai đâm. Tĩnh Tri đột nhiên cảm giác đáy lòng tràn ngập ủy khuất nói không nên lời, lại cảm thấy viền mắt xung quanh giống như bị kim đâm đau nhức. Cô cắn môi, ngón tay dán ở trên vách tường lạnh lẽo, nhưng vẫn không cách nào làm cho chính mình bình tĩnh.
"Mạn Quân, cô không cần ở lại chỗ này mỗi ngày, vẫn là trở về đi."
Giọng nói của anh lại vang lên, Tĩnh Tri run lên bần bật, nhịn không được hơi nghiêng tai qua nghe.
Lúc nghiêng đầu lại trông thấy được một màn từ trong khẽ cửa khép hờ, Thẩm Mạn Quân ngồi ở bên cạnh giường của anh, Tĩnh Tri chỉ thấy một bóng lưng se lạnh chặn tầm mắt của cô, cũng che lại Mạnh Thiệu Đình.
Thẩm Mạn Quân cầm một cái khăn mặt trong tay, đang cúi đầu làm như không nghe thấy Mạnh Thiệu Đình nói, chuyên chú lau chùi cánh tay cho anh.
Tĩnh Tri đứng ngốc lăng, dần dần cảm thấy cảm giác chua xót khổ sở giống như bắt đầu lan tràn từ trong cốt tủy, dọc theo huyết quản, nhanh chóng tràn khắp toàn thân của cô. Cô không biết vì sao cô lại đứng không yên như vậy, cũng không biết vì sao bỗng nhiên sinh ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-hang-ty-cuop-lai-vo-truoc-da-sinh-con/551824/chuong-295.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.