Hai giờ sáng.
Cô mệt mỏi, sau khi uống thuốc, thân thể đỡ đau hơn rất nhiều, nhưng mệt mỏi liền tới.
"Tĩnh Tri."
Anh đánh vỡ yên lặng, cái tay bị thương kia càng đau lợi hại hơn, nhưng anh không muốn quản.
"Chúng ta đi tới ban công ngồi một lúc."
Ngồi ở trên ban công, cách nhau gần hơn.
"Tĩnh Tri, có phải em rất hận tôi không?"
Gật đầu, lại lắc đầu.
"Tĩnh Tri, em còn nhớ rõ phòng sách của em trong nhà họ Mạnh cũ không?"
Gật đầu.
"Tĩnh Tri, một đêm trước khi tôi đi công tác, tôi đã trở lại."
Cô ngẩn người, ngẩng đầu nhìn anh, trong ánh mắt mang theo tìm kiếm.
Thân thể anh ngã về phía sau, tựa ở trên ghế dựa, nhắm mắt lại.
"Em đắp hai người tuyết rất xấu, nhưng đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ rõ bộ dáng của chúng, miệng của chúng là nút áo hình trăng khuyết của em."
"Em chỉ tặng tôi một cái áo lông cừu, tôi mặc năm năm, sau này mua rất nhiều, nhưng cũng không có thoải mái như chiếc áo kia. Có phải rất kỳ quái không?"
Tĩnh Tri muốn rơi lệ, cô cúi đầu, ngón tay xoắn lại một chỗ, ánh trăng chiếu đường vân lộn xộn trong lòng bàn tay cô.
"Em đoán lần đầu tiên tôi nhìn thấy em là khi nào?"
Tĩnh Tri giật mình ngẩn ra: "Không phải trong hôn lễ sao?"
Anh lắc đầu, sau đó hơi cười, ở trong ánh mắt tìm kiếm của cô, cố ý giảo hoạt nhướng mi: "Tôi không nói cho em."
Tĩnh Tri nặng nề nghiêng đầu đi, tựa hồ tức giận.
Anh cười ra tiếng, khóe môi nhếch lên, híp mắt nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-hang-ty-cuop-lai-vo-truoc-da-sinh-con/551800/chuong-271.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.