Cô chợt ngẩng đầu, đôi mắt rưng rưng nhìn anh, chớp cũng không chớp. Nước mắt kia rơi xuống từ trong đôi mắt đen, một giọt lại một giọt rơi vào trên tim của anh.
Cô thật không hề có cảm giác với anh, dù cô mang lược anh tặng theo, dù anh sinh bệnh thì cô cũng không đến thăm anh, dù cô cười khách khí với anh, nhưng những thứ đó cũng không cách nào nói rõ được gì, những thứ đó đều là chính anh ảo tưởng ra, là anh một bên tình nguyện, không quan hệ với cô.
"Được, được, tôi đáp ứng em. Kết thúc, chúng ta hoàn toàn kết thúc." Anh vừa gật đầu, vừa cười cười tái nhợt, sau đó anh tự tay nâng mặt của cô lên. Bỗng nhiên cúi đầu hôn nước mắt của cô, nước mắt kia mặn chát, là bi thương đau khổ, là cầu xin .
Tĩnh Tri chậm rãi nhắm mắt lại, lông mi đen nhánh cuồn cuộn rơi xuống từng chuỗi nước mắt, môi của anh bao trùm ở trên đôi mắt của cô, nhẹ nhàng hôn hết toàn bộ nước mắt của cô. Tĩnh Tri không né tránh, cũng không chống cự, cô chỉ chậm rãi ngẩng đầu lên, một dòng nước mắt lướt qua bên môi run rẩy, mà môi của anh cũng rơi xuống, chần chừ hồi lâu, rốt cuộc phủ lên môi cô.
Toàn thân Tĩnh Tri run lên, lông mi run nhè nhẹ hồi lâu, cuối cùng vẫn không mở mắt ra.
Anh hôn cô, nhưng chỉ dán ở trên môi cô, nhẹ nhàng chạm vào.
Mạnh Thiệu Đình cảm giác nơi nào đó trong trái tim như đã sụp xuống phân nửa, rốt cuộc anh phải buông tay ra. Từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-hang-ty-cuop-lai-vo-truoc-da-sinh-con/551801/chuong-272.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.