Tương Tư tức giận đến toàn thân run rẩy, cô liều mạng kéo Mạnh Thiệu Đình qua, đẩy anh tới bên cạnh Tĩnh Tri. Lúc này Mạnh Thiệu Đình mới nhìn rõ thần sắc Tĩnh Tri, thần trí của cô giống như chưa quay về, trong hai con ngươi xinh đẹp đều là thần sắc hoảng hốt, mà trên trán rõ ràng là một khối đỏ lớn, nhưng nước mắt lại theo bản năng chảy xuống. Tim của anh đã sớm mềm nhũn, cái gọi là mặt mũi bỗng nhiên bị để qua một bên, anh khom lưng ôm lấy cô, liều mạng ôm cô vào trong ngực: "Tĩnh Tri, Tĩnh Tri... Em đừng làm tôi sợ, tôi không muốn em chết, tôi chỉ là nói lẫy, chỉ là nói lẫy. Tôi tức em nói ra lời tuyệt tình như vậy, mới có thể cố ý nói chọc tức em thôi. Tĩnh Tri..." Tĩnh Tri bị anh lay động đến khó chịu, mà tất cả ủy khuất và thống khổ như là bỗng nhiên tích góp tới trình độ nhất định, nếu không bạo phát sẽ chết ngay. Cô bỗng nhiên oa một tiếng khóc lên, tiếng khóc của cô lớn như vậy, bi thương như thế. Cô như phát điên đánh anh, cô níu tóc anh, liều mạng lôi kéo, cô đưa tay nắm cổ anh. Cô để lại tất cả phong độ và ưu nhã của mình ở sau ót, cô chỉ muốn đánh anh, chỉ muốn hung hăng đánh anh, khiến cho anh cũng nếm tư vị đau đớn, để cho anh cũng nếm thử loại tư vị không chịu đựng được này... Mắt Mạnh Thiệu Đình đỏ bừng, tóc anh bị cô kéo lộn xộn, trên cổ cũng cào ra vài vết máu. Cô dùng khí lực toàn thân đánh anh, khiến anh cảm thấy xương cốt đều sắp bị cô đánh gãy, nhưng anh không phản kháng, vẫn ôm cô thật chặt, một lần lại một lần gọi tên của cô, gọi tên của cô có chút ủy khuất, yêu thương. "Anh muốn thế nào mới bằng lòng buông tha tôi? Mạnh Thiệu Đình, anh muốn thế nào mới bằng lòng buông tha tôi? Anh nói, anh nói cho tôi biết đi... Tôi thật sự sợ anh, không muốn gặp anh, tôi thật sự muốn cuộc sống một mình nuôi bánh bao nhỏ, vì sao anh không chịu thành toàn cho tôi? Mạnh Thiệu Đình... Có phải là thật muốn tôi chết thì anh mới bằng lòng buông tha cho tôi? Có phải anh muốn nhìn thấy tôi chết mới hài lòng không? Anh nói, anh nói đi... Tôi hận anh, tôi hận anh! Mạnh Thiệu Đình, anh có biết tôi rất hận anh không? Anh phá hủy tôi, anh phá hủy hạnh phúc cả đời tôi, tôi hận anh, tôi chết cũng sẽ không tha thứ cho anh, tôi hận anh!" Tĩnh Tri vừa siết quả đấm liều mạng đánh lưng anh, vừa lớn tiếng khóc kêu. Thanh Thu nhẹ nhàng che miệng lại, chỉ cảm thấy chua xót khổ sở nói không nên lời tràn ngập ngực cô. Tổn thương đã để lại, dù tận lực làm cho mình quên, nhưng lúc thức dậy vẫn sẽ đau đớn toàn thân, giống như mỗi khi trời mưa đến đều sẽ phát tác cơn đau phong thấp. Như là tâm tình lúc này của cô, cô và Thẩm Bắc Thành hòa hảo, nhưng cô biết rõ, bọn họ sẽ không trở về như lúc trước được, cũng không trở về được nữa. Tương Tư lại không có khóc, cô chỉ đứng ở nơi đó, nhìn hai người đang ôm nhau ngồi dưới đất, cô thực sự hâm mộ Phó Tĩnh Tri, cô hâm mộ gần như đến sắp nổi điên. Nếu quả thật có một người đàn ông chịu đối với cô như vậy, cô nguyện ý bỏ qua tất cả, ở lại bên cạnh anh. Nhưng kiếp này cô sớm đã là phế nhân, cô muốn hạnh phúc, còn khó hơn lên trời. Thẩm Bắc Thành liếc mắt nhìn Thanh Thu một chút, đáy mắt dần dần đậm màu. Anh dồn hết toàn lực bồi thường lại cho cô, nhưng cô vẫn không thể quên được đứa con kia. Có thể thấy được ở trong lòng của cô, đứa con còn quan trọng hơn anh nhiều. Hà Dĩ Kiệt giấu giếm nét mặt, trong con ngươi màu đen lại là trào phúng và lãnh khốc. Anh nhìn mặt Tương Tư, thực sự là trẻ tuổi, không có lúc nào không đang nhắc nhở anh đang già đi từng ngày. Nhưng trẻ tuổi thì như thế nào, đẹp thì như thế nào? Đã từng là quan nhị đại(1),con gái của cán bộ cao cấp được vạn người sủng thì như thế nào? Kết quả không phải cũng bị anh đặt ở dưới thân thể, mặc anh đùa bỡn đó ư? Cô còn không bằng một gái điếm. Đúng, ở trong lòng của anh, cô còn không bằng một gái điếm! Ít nhất trước đây anh chơi gái, thời gian gặp được đối tượng hài lòng còn có thể để làm tình nhân phục vụ mình. Nhưng đối với cô, chuyện anh thường có hứng thú nhất chính là khiến cô bày ra động tác đến gái điếm cũng phải đỏ mặt để lấy lòng anh! Anh thích nhìn Văn Tương Tư như vậy nhất, vừa khuất nhục vừa kiều mị, thân thể mềm mại trắng nõn bị tay anh đùa nghịch, là hình ảnh kiều diễm nhất. Anh không quan tâm muốn cô, nhưng lại không chịu dùng các biện pháp an toàn. Biết rõ cô dị ứng thuốc tránh thai, nhưng anh vẫn không để chính mình chịu một chút ủy khuất nào. Cô là gái điếm, anh chịu muốn cô, đó là vinh hạnh của cô! Tĩnh Tri khóc rống mệt mỏi, giọng nói cũng khàn, cuối cùng cô vô lực buông quả đấm, nhưng vẫn chống cự đẩy anh. Cô khóc đến mắt đều sưng lên, mở cũng không mở ra được. Cô cảm giác mình đều bôi nước mắt, nước mũi ở trên mặt và trên người của anh, điều này làm cho toàn thân cô đều khó chịu, coi như là năm năm chật vật nhất kia, cô cũng chưa từng để cho mình dơ bẩn như vậy. Mạnh Thiệu Đình thấy cô dần dần an tĩnh lại, rốt cuộc hơi thở dài một hơi. Anh vỗ nhẹ lưng của cô, cúi đầu nói một câu ở bên tai cô. "Em đáp ứng tôi một điều kiện, tôi sẽ buông tha em, sau này cũng không quấn quít lấy em nữa." Tĩnh Tri giật mình một chút, cô dùng sức dụi dụi mắt, có chút mờ mịt nhìn mặt anh. Vẻ mặt của anh rất nghiêm túc, lông mày nhíu lại rất chặt, mệt mỏi, tuyệt vọng và bi thương ở đáy mắt của anh quá nồng đậm. "Anh, anh nói." Cánh tay Mạnh Thiệu Đình ôm cô hơi siết chặt một chút, sau đó buông ra. Anh tìm ở trong túi một lúc, tìm được một chiếc khăn tay sạch sẽ, anh lau sạch sẽ nước mắt, nước mũi trên mặt cô. Tĩnh Tri không có trốn, để mặc anh lau, nhưng trong ánh mắt đầy chờ mong. Ánh mắt chờ mong này, thật con mẹ nó lại tổn thương anh. "Đêm nay ở với tôi một đêm. Sau đó, từ nay về sau chúng ta sẽ không liên quan gì nữa." Anh cười một chút, khóe môi kéo lên độ cong rất đẹp, nhưng nụ cười của anh không đạt đến đáy mắt. Cứ như vậy, nồng đậm che một tầng đau thương không sao cả. Tĩnh Tri rõ ràng run lên một cái, đáy mắt lập tức có chán ghét và xa cách. Anh biết sẽ là phản ứng như thế, nhưng vẫn không nhịn được khó chịu một chút. Sau đó anh cười một tiếng, đưa tay vỗ vỗ bả vai của cô, "Em yên tâm, tôi chỉ là có rất nhiều lời muốn nói với em. Nếu như tôi chạm vào em một chút, sẽ không được chết tử tế." Chán ghét trong mắt cô lui đi một ít, nhưng vẫn tràn đầy không tin thật dày. "Bạn bè ở trong này sẽ làm chứng, tôi còn muốn thể diện để tiếp tục sống." Anh lại cười, tự mình cười nhạo mình, dễ chịu hơn là để người khác cười nhạo anh trước. Dù sao mặt mũi của anh đã sớm mất hết, không quan tâm vò đã mẻ lại sứt một lần nữa. Anh đương nhiên không phải dùng thời gian một đêm để khiến cô hồi tâm chuyển ý. Nói thật, điều kiện này là anh chợt thốt ra, có lẽ lúc này mới là suy nghĩ chân thật nhất trong lòng anh. Chú thích: (1) Quan nhị đại: là một từ mới chỉ những người làm trính trị đời thứ hai, là con của các quan chức cấp cao để dễ dàng xâm nhập vào bộ máy quyền lực, nhưng cũng để mô tả tất cả các hành vi xấu của con cháu quan chức cấp cao.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]