Nhưng anh lại cười, cười ra tiếng. Tay sưng lên không ngừng chỉ vào Phó Tĩnh Tri, ánh mắt lại nhìn về phía Thanh Thu. Khóe môi nhếch lên hàm chứa ý cười, giọng nói lại là dần dần đề cao: "Thanh Thu, cô cũng thấy đấy, cô ta đối với tôi thế nào, cô đều thấy được..." "Thiệu Đình..." Thanh Thu nhìn bộ dáng lúc này của anh, đột nhiên cảm giác có chút khổ sở. Bọn họ đều là người như vậy, anh và cô giống nhau, Hà Dĩ Kiệt và Phó Tĩnh Tri giống nhau. Bọn họ đều khổ sở yêu người đó, nhưng lại muốn giả bộ như không có việc ấy. Hai người bọn họ đều là người đáng thương, đều là người đáng thương. Nếu như nói trước đây, Thanh Thu còn tức giận Mạnh Thiệu Đình, không hiểu cách làm của anh. Nhưng giờ phút này, cô gần như là hoàn toàn tha thứ cho anh. Người nào từng chịu đựng một lần giày vò như vậy, dù đã từng phạm sai lầm lớn gì trong tình yêu, cũng đã đủ rồi. Chuyện này còn khó chịu hơn cắt đứt chân của anh, bởi vì trong mắt, trong lòng người yêu lại không có anh. "Thanh Thu, cầu xin cô đưa tôi tới toilet..." Tĩnh Tri giãy giụa vịn cánh tay Thanh Thu muốn đứng lên, một mình Thanh Thu không kéo nổi cô, muốn gọi Thẩm Bắc Thành, trong đầu vừa chuyển, lại nghĩ đến chính mình đồng bệnh tương liên, nhịn không được khuyên cô: "Tĩnh Tri, đừng giận dỗi Thiệu Đình, có chuyện thì từ từ nói..." "Tôi không có gì nói với anh ta. Thanh Thu, nếu không phải cô và Tương Tư ở đây, tôi hoàn toàn sẽ không ở chỗ này. Tôi thấy anh ta liền buồn nôn..." Lúc này Tĩnh Tri chỉ cực kỳ hận anh, chỉ liều mạng dùng tất cả lời nói khiến anh phát cuồng, cố ý kích thích anh. Quả nhiên lời cô vừa ra khỏi miệng, anh lập tức nổi giận dùng một cước đạp ngã bình hoa ở bên cạnh. Bình hoa đụng vào trên tường, thoáng chốc liền vỡ nát, mảnh nhỏ bắn tung toé lên hai cánh tay của anh, vạch ra vết thương thật nhỏ, nhưng anh hoàn toàn không có cảm giác. Anh tức giận như muốn nổi điên, nếu không phải Thẩm Bắc Thành nghe được động tĩnh bên ngoài càng ngày càng lớn, nên cũng không ngồi yên được nữa, lập tức ra ngoài kéo anh lại. Lúc này anh gần như đã vọt tới trước mặt Tĩnh Tri, bóp chặt cổ cô. "Buông tay! Cậu con mẹ nó buông tay!" Mạnh Thiệu Đình vung một quyền lên mặt Thẩm Bắc Thành. Thẩm Bắc Thành ngửi thấy một thân mùi rượu của anh, lại nhìn thấy Phó Tĩnh Tri ngồi dưới đất, đôi mắt chỉ mở to không ngừng chảy lệ, anh ta liền cảm thấy nhức đầu. Anh ta không nên để Thanh Thu càn rỡ giúp đỡ vào thời cơ không tốt này, mắt nhìn chuyện tốt biến thành chuyện xấu, hai người này càng ngày càng náo đến rối loạn! "Thiệu Đình, cậu bình tĩnh một chút!" Thẩm Bắc Thành đưa tay nắm quả đấm của Thiệu Đình, lúc này anh ta coi như tỉnh táo, miễn cưỡng có thể chế trụ Thiệu Đình. Nếu không phải Thiệu Đình uống rượu say, anh ta còn không phải là đối thủ của Thiệu Đình. "Bình tĩnh? Tôi dứt khoát giết cô ta, trực tiếp giết chết cô ta, cũng tốt hơn để cô ta cố ý luôn miệng nói đâm đau tôi!" Mạnh Thiệu Đình nhìn vẻ mặt không có biểu tình của người phụ nữ ngồi dưới đất, chỉ cảm thấy tim của mình giống như bị người ném vào trong chảo dầu chiên sau đó lại đông lạnh một tầng tuyết. Anh có thể bao dung cô hận anh, không tha thứ cho anh, nhưng lời nói cay nghiệt như thế, có thể đừng dễ dàng nói ra như vậy không? Tĩnh Tri ngồi dưới đất, nước mắt lại không cách nào khống chế. Cô đẩy Thanh Thu ra, hơi ngửa mặt nhìn anh; "Mạnh Thiệu Đình, anh náo loạn như vậy là có ý gì? Dù cho anh thực sự thích tôi thì có ích lợi gì? Trong lòng tôi sớm đã không có anh, tôi cũng không muốn nhìn thấy anh nữa, tôi chỉ muốn cuộc sống an ổn yên lặng, vì sao anh không thành toàn cho tôi?" "Có ý gì? Phó Tĩnh Tri, cô cho là cô là ai? Cô đã kiên trinh bất khuất như vậy, khi đó sinh xong đứa nhỏ của các người, cô liền đi tìm chết đi. Không phải mỗi ngày cô đều nói tôi cường bạo cô, cảm thấy có lỗi với Thiệu Hiên ư? Nếu cô đã nghĩ như vậy, sao cô không chết đi?" Mạnh Thiệu Đình đã sớm tức giận đến mất lý trí, anh hận người phụ nữ này, anh hận đến thà rằng cô chết đi, chứ đừng cứ sống rồi giày vò anh như vậy! "Chết?" Tĩnh Tri bỗng nhiên mở to hai mắt, trước mắt cô mơ hồ một tầng nước mắt, dần dần thấy không rõ những người đứng trước mặt. Anh quấn quýt cô như vậy, tạo cho cô vấn đề khó giải quyết như thế, anh bức cô đến không còn đường để đi, lại còn muốn lấy cớ dùng tình yêu để dung túng sự vô sỉ của mình. Anh khi dễ cô như vậy, sau khi nhục nhã cô như thế, lại đến chất vấn vì sao cô không chết đi? Tĩnh Tri đột nhiên cảm giác buồn cười, cô cũng thực sự bật cười, cô cười ra nước mắt, cười thẳng đến không đứng thẳng thắt lưng. Thanh Thu như là choáng váng nhìn cô, lắp bắp không dám nói: "Tĩnh Tri, cô... Tĩnh Tri..." Mạnh Thiệu Đình nhìn cô, bỗng nhiên có một loại sợ hãi không hiểu sinh sôi ra từ đáy lòng của anh. Anh há miệng muốn nói cái gì đó, lại không phát ra được âm thanh nào. Anh muốn đi tới kéo cô dậy từ trong mặt đất, nhưng anh lại bỗng nhiên đẩy Thẩm Bắc Thành ra, xoay người đi... Anh mới vừa đi hai bước, lại chợt nghe Thanh Thu thét chói tai: "Á... Tĩnh Tri -- " Bước chân Mạnh Thiệu Đình lập tức dừng lại, sau khi trong tai anh nổ vang một tiếng bén nhọn, liền không nghe được gì nữa. Anh không quay đầu lại, nhưng anh dần dần nghe được phía sau truyền đến tiếng rên rỉ thống khổ của phụ nữ. Thân thể anh run run một chút, hốc mắt anh đột nhiên nóng lên, tựa hồ có chất lỏng gì đó đang tuôn ra ngoài. Anh nâng tay lên chà lau một chút, một mảnh lạnh lẽo, hình như là nước mắt. "Tĩnh Tri, sao cô ngốc như vậy!" Nước mắt Thanh Thu rơi xuống, còn Tương Tư nâng Tĩnh Tri dậy từ trong lòng Hà Dĩ Kiệt. Vừa rồi Tĩnh Tri đụng vào tường bên cạnh, nhưng may là cô và Hà Dĩ Kiệt đúng lúc trở về. Dưới tình thế cấp bách, Hà Dĩ Kiệt không kịp kéo Tĩnh Tri, đành phải chắn trên tường, mà Tĩnh Tri liền đụng vào ngực Hà Dĩ Kiệt. Mặc dù tình huống cũng không nghiêm trọng, nhưng bởi vì cô dùng hết khí lực toàn thân, vẫn đụng đến sắc mặt trắng bệch, trên trán sưng đỏ một khối lớn. Còn Hà Dĩ Kiệt cũng che ngực, vẻ mặt âm trầm, tựa như đang ẩn nhẫn đau đớn. "Mạnh Thiệu Đình, anh làm gì đó? Anh muốn ép chết chị Tĩnh Tri phải không? Anh thích người khác chính là như vậy sao? Anh xem đi, xem anh hại chị ấy thành cái dạng gì? Anh cam đoan với tôi và chị Thanh Thu như thế nào? Anh nói anh sẽ đối tốt với chị ấy, anh chính là đối xử với chị ấy như vậy ư? Anh ngốc lăng cái gì? Hả? Mạnh Thiệu Đình, anh có phải là người không? Chị ấy muốn tự sát, anh lại vẫn đứng bất động ư?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]