Lúc đầu Tĩnh Tri có chút kinh ngạc, đến cuối cùng, trong con ngươi cô dần dần có hơi nước. Cô gắt gao cắn môi dưới, mà đáy mắt lại có nước mắt. Cô muốn đưa tay ngăn anh lại, muốn đẩy anh ra. Nhưng không biết vì sao, cô nhìn bộ dáng này của anh, cảm thấy trái tim như là bị một bàn tay to vô hình nắm lấy, trong lồng ngực cuồn cuộn đau đớn vô biên vô hạn.
Anh cứ lặp lại động tác kia, đến cuối cùng, Tĩnh Tri thậm chí cho rằng anh sẽ mài rách áo sơ mi của cô. Nhưng anh lại đứng lên, hơi lui về phía sau một bước, híp tròng mắt nhìn cô.
Tĩnh Tri cúi đầu nhìn vạt áo của mình, vẫn luôn rũ xuống dán ở trên chân, hình như cô cảm giác được nơi đó truyền đến nóng hổi.
"Tôi uống nhiều quá, mạo phạm em, là lỗi của tôi, xin lỗi."
Anh cường hôn cô, ôm cô, thậm chí còn khinh bạc sờ soạng cơ thể cô giống như một kẻ vô lại. Sau đó bây giờ, anh dùng giọng nói hời hợt nói rằng anh uống quá nhiều, mạo phạm, xin lỗi.
Tĩnh Tri bỗng nhiên nổi giận, cô lập tức ngẩng đầu lên, ánh mắt lại hung ác giống như một sói nhỏ.
"Mạnh Thiệu Đình! Anh không phải người!"
Tĩnh Tri giơ tay lên, không lưu tình cho anh một bạt tai.
Cô quá tức giận, toàn thân đều đang run rẩy, ngực của cô phập phồng lên xuống, thậm chí còn bắt đầu thở nặng nề.
Mạnh Thiệu Đình bị cô đánh đến nghiêng mặt sang bên, nhưng anh lại cười một tiếng. Chỉ là nhìn thế nào, nụ cười kia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-hang-ty-cuop-lai-vo-truoc-da-sinh-con/551796/chuong-267.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.