Chương trước
Chương sau
Editor: May
Cô đợi ở biệt thự phía tây tròn một ngày, chờ điện thoại của An Thành. Anh nói tuần trước anh đã đi công tác, hôm nay không trở lại được, sẽ không tiễn cô. Nếu như cô có cái gì cần nói, có thể nhờ An Thành chuyển lời.
Tĩnh Tri cười lắc đầu, nói không cần, sau đó cúp điện thoại.
Mắt Bình Bình đỏ hồng thu thập đồ của cô và một ít quần áo của trẻ con, sữa bột, bình sữa. Tĩnh Tri lặng lẽ ngồi ở chỗ kia, biệt thự lớn như vậy, cô nhẹ nhàng nhìn khắp bốn phía, ngón tay mềm nhẹ lướt qua tấm kính trước mặt.
Phải rời đi, phải rời đi.
Giọng nói kia ở trong lòng cô một lần lại một lần nhắc nhở cô, nhắc nhở cô phải cao hứng. Cô vui vẻ, vui vẻ đến cả đêm không ngủ yên, nhưng sau khi vất vả ngủ đi, đột nhiên lại có một cơn ác mộng.
Giấc mông kia khiến cô sợ hãi nói không nên lời, cô mơ thấy Thiệu Hiên.
Ánh mắt của anh vẫn không nhìn thấy, anh đứng cách rất xa trước mặt cô, bên người lại có một cô gái không thấy rõ mặt lắm.
Cô vui vẻ gọi tên anh, nhưng anh lại lạnh lùng nhìn cô.
Cô bổ nhào tới gọi anh, Thiệu Hiên, em là Tri Tri, em là Tri Tri...
Anh lại lui ra, cười nhạo nhìn cô, ôm chặt cô gái kia, nói từng câu từng chữ. Tránh ra, Tri Tri của tôi ở bên cạnh tôi, cô ấy mới đúng là Tri Tri, cô ấy mới đúng!
Anh nói xong liền đi, lưu lại hai hàng dấu chân ở trên mặt tuyết, Tĩnh Tri ở trong mộng nói không ra lời, cô chỉ thấy cô gái trong lòng anh quay đầu, cười trào
phúng với cô. Cô dần dần nhìn rõ dung mạo của cô ấy, dần dần đè lên dung mạo của cô...
Cô không nhớ rõ khi tỉnh dậy từ trong giấc mộng kia, trong lòng mình đang suy nghĩ gì. Đó là sáng sớm mùa đông, sắc trời âm u như là buổi tối, cô ôm lấy chăn ngồi ở trên giường, trên người là lạnh lẽo thấu xương.
Cô có thể nghe được âm thanh bông tuyết cô đơn bay xuống vào sáng mùa đông đó? Khi nhắm mắt lại, thính lực thật giống như càng trở nên linh mẫn.
Tĩnh Tri khoác áo bước xuống giường, một mình yên lặng xuống lầu, đi ra ngoài. Cô nhắm mắt, làm cho cả người cô đều nhập vào trong bóng tối, giống như là Thiệu Hiên vậy, cô cũng không nhìn thấy.
Cô chậm rãi bước từng bước về phía trước, là ai nói rằng tuyết không có âm thanh? Cô rõ ràng nghe được hoa tuyết đang tịch mịch nở rộ, cô rõ ràng có thể cảm giác được nó như là yên hoa nở rộ ngắn ngủi, nhưng lại động lòng người. Nhưng cô lại không cách nào dùng ngón tay nắm lấy cái đẹp của nó.
Cô khép chặt áo khoác, ở phía đông dâng lên ánh sáng màu lam, hơi ngửa mặt nhìn ánh sáng yếu ớt kia, trong đầu dần dần hiện lên lúc cô và Thiệu Hiên chia ly. Anh nói ở bên tai cô rằng cả đời của anh đều là của em, đều là của em, anh nói với cô rất nghiêm túc.
Cô lấy nhẫn đeo trên cổ xuống, chậm rãi nắm chặt ở trong lòng bàn tay, mà gò má lại dần dần nổi lên nụ cười nhợt nhạt. Em không thể tin ai, duy chỉ có anh - Thiệu Hiên, anh là nguồn sống ấm áp của em, là chỗ dựa cuối cùng của em.
Cô cũng không có ép buộc chính mình đi ngủ, mà đi nhìn con của bọn họ. Hai mươi bốn tiếng đồng hồ một ngày, Tiểu Đoàn Tử ngủ hết mười bảy, mười tám tiếng. Lúc cô đi vào phòng, nhìn thấy nó đang đắp chăn nhỏ, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn phấn hồng, một cái tay nhỏ bé của nó tạo thành quyền giơ ở bên mặt mình, mà cái miệng nhỏ nhắn trong suốt như thạch hoa quả lại ngậm ngón tay của mình, ngủ rất say sưa. Cô cảm giác toàn thân cao thấp của mình đều mềm nhũn, cứ lưu
luyến nhìn nó như vậy. Cô tin nếu như không ai cắt ngang cô, cô có thể nhìn bảo bối của cô cả ngày cũng không dời mắt đi.
Bình Bình chạy tới chạy lui, hận không thể chuẩn bị tốt cho cô tất cả. Tĩnh Tri yên tĩnh ngồi ở trước cửa sổ, nhìn bộ dáng tức giận buồn cười của cô bé. Cô biết Bình Bình tức cái gì, Bình Bình là toàn tâm toàn ý ủng hộ nhị thiếu, coi như là sau khi biết cục cưng không phải của anh ta, cô bé vẫn nói nhị thiếu xứng với cô nhất.
Đơn giản là cô bé chưa từng thấy qua Thiệu Hiên thôi, nếu cô bé gặp qua Thiệu Hiên, nhất định sẽ không nói như vậy.
Đàn ông có tính cách như Mạnh Thiệu Đình, hoàn toàn không phải cùng thế giới với cô, tam quan của bọn họ hoàn toàn khác nhau, hoàn toàn không thích hợp ở chung một chỗ.
Tĩnh Tri bưng chén trà, nghe được tiếng xe dưới lầu, Bình Bình lập tức đánh rơi đồ trong tay, chạy vội tới trước cửa sổ. Một giây sau, ánh sáng đáy mắt liền rút đi, cô bé phồng miệng lên, lôi một cái ghế ngồi xuống, trừng mắt nhìn Tĩnh Tri: "Chị, chị thật muốn đi?"
"Ừ, đã quyết định."
Bình Bình xoay mặt đi: "Vậy chị bảo nhị thiếu phải làm sao bây giờ?"
Cô bảo Mạnh Thiệu Đình làm sao chứ? Vì sao cô bé không hỏi cô, bảo cô bé nên làm cái gì bây giờ?
Vẫn là tuổi còn quá trẻ, như là cô lúc trước, điên cuồng mê luyến thứ không thuộc về mình, đợi sau khi lớn lên mới biết được, hạnh phúc mình có khả năng nắm chặt mới là hạnh phúc thật sự.
"Bình Bình, nói thật, cái đó có quan hệ gì với chị đâu?" đọc nhanh nhất tại thich doc
Cô cười lạnh nhạt, đặt cái chén xuống, lông mi dài chậm rãi rũ xuống, che khuất ánh sáng nơi đáy mắt của cô: "Khác đường, không thể nào đi cùng nhau, cuối cùng cũng phải rời đi, người đi trà lạnh."
"Rõ ràng không nên như vậy, hoàn toàn không nên như vậy! Em nghĩ không thông, vì sao hai người đều phải cố chấp như vậy. Chị, em biết chị quyết định muốn đi, thế nhưng em vẫn muốn nói một câu, chị quả thật muốn tuyệt tình như vậy sao?"
Tĩnh Tri cười không nổi, ngón tay lại nắm chặt cái chén đã lạnh từng chút một, cô nói rõ từng câu từng chữ: "Bình Bình, nước uống như người, ấm lạnh tự biết, em không phải là chị, em không biết vì sao chị không thể lưu lại. Cũng giống như vậy, em không phải chị, em cũng không biết vì sao chị không chịu lưu lại. Chuyện quá khứ, chị đã niêm phong chúng nó, cất vào kho. Cả đời này, không thể cứ nhớ về quá khứ, chị cũng không muốn nhớ lại, chị nên nhìn về phía trước. Bình Bình, em không cảm thấy, chỉ cần chính chị vui vẻ trôi qua, không phải đã đủ rồi sao?"
Bình Bình đỏ mắt nhìn cô, ngón tay xoắn chặt: "Nhưng em vẫn cảm thấy nhị thiếu thật đáng thương, thực sự rất đáng thương..."
Trước đây cô còn tưởng rằng đứa nhỏ của Tĩnh Tri là của nhị thiếu, chỉ cần bọn họ có đứa nhỏ, cả đời liền đều chém không đứt liên quan. Thế nhưng bây giờ cô mới biết được, ngay cả đứa bé này cũng không phải là của nhị thiếu, ngài ấy nhất định đã sớm biết, thế nhưng ngài ấy đều nhịn xuống, cô thực sự là cảm thấy ngài ấy thật đáng thương.
Cô không đọc nhiều sách, nhưng cũng tự có logic của mình, cô chỉ cho rằng một người đàn ông đều có thể nhịn đến mức này, nhất định là yêu rất sâu. Thế nhưng cô không rõ, vì sao chị Tĩnh Tri vẫn luôn không chịu thừa nhận điểm này.
Tĩnh Tri không muốn nghe đến cái tên kia nữa, cô đã quyết định đi một con đường như vậy, cũng sẽ không để tim của mình lắc lư không ổn định.
Tiếng đập cửa 'cốc cốc' vang lên, An Thành đi đến, tuyết đọng trên vai anh còn chưa tan hết, lọn tóc hơi ướt. Bình Bình không lên tiếng đi lấy khăn mặt sạch sẽ, An Thành liếc nhìn cô một cái, mới chậm rãi đi tới trước mặt Tĩnh Tri.
Trong tay anh cầm một cái thẻ màu đen .
"Nhị thiếu muốn tôi đưa cái này cho cô."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.