Editor: May
Cô đợi ở biệt thự phía tây tròn một ngày, chờ điện thoại của An Thành. Anh nói tuần trước anh đã đi công tác, hôm nay không trở lại được, sẽ không tiễn cô. Nếu như cô có cái gì cần nói, có thể nhờ An Thành chuyển lời.
Tĩnh Tri cười lắc đầu, nói không cần, sau đó cúp điện thoại.
Mắt Bình Bình đỏ hồng thu thập đồ của cô và một ít quần áo của trẻ con, sữa bột, bình sữa. Tĩnh Tri lặng lẽ ngồi ở chỗ kia, biệt thự lớn như vậy, cô nhẹ nhàng nhìn khắp bốn phía, ngón tay mềm nhẹ lướt qua tấm kính trước mặt.
Phải rời đi, phải rời đi.
Giọng nói kia ở trong lòng cô một lần lại một lần nhắc nhở cô, nhắc nhở cô phải cao hứng. Cô vui vẻ, vui vẻ đến cả đêm không ngủ yên, nhưng sau khi vất vả ngủ đi, đột nhiên lại có một cơn ác mộng.
Giấc mông kia khiến cô sợ hãi nói không nên lời, cô mơ thấy Thiệu Hiên.
Ánh mắt của anh vẫn không nhìn thấy, anh đứng cách rất xa trước mặt cô, bên người lại có một cô gái không thấy rõ mặt lắm.
Cô vui vẻ gọi tên anh, nhưng anh lại lạnh lùng nhìn cô.
Cô bổ nhào tới gọi anh, Thiệu Hiên, em là Tri Tri, em là Tri Tri...
Anh lại lui ra, cười nhạo nhìn cô, ôm chặt cô gái kia, nói từng câu từng chữ. Tránh ra, Tri Tri của tôi ở bên cạnh tôi, cô ấy mới đúng là Tri Tri, cô ấy mới đúng!
Anh nói xong liền đi, lưu lại hai hàng dấu chân ở trên mặt tuyết, Tĩnh Tri ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-hang-ty-cuop-lai-vo-truoc-da-sinh-con/551742/chuong-213.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.