Editor: May
Tĩnh Tri nâng mi mắt lên, hình như có một chút không hiểu: "Cho tôi? Tôi không cần."
Cô không cần, chờ cô và Thiệu Hiên ở cùng một chỗ, hai người sẽ tự làm việc kiếm tiền nuôi gia đình. Tiền của anh ta, cô không muốn một phân.
"Nhị thiếu nói, đây là một khoản tiền bà lớn đưa cho cô vào mấy tháng trước, tiểu thiếu gia sinh ra, coi như làm là ông bà cho cháu trai..."
Tĩnh Tri bỗng nhiên cười lạnh, cô giương cằm lên, quật cường mở miệng: "Phi Đồng không có ông bà, nó chỉ có cha mẹ. À không, bà của nó đã qua đời."
An Thành không giỏi nói chuyện, thấy cô không nhận, mồ hôi đều toát ra, "Phó tiểu thư, cô nhận lấy đi, nếu không nhị thiếu sẽ lại mắng tôi."
"An Thành, anh chuyển lời cho anh ta, tôi sẽ không nhận. Bắt đầu từ giờ phút này, ân oán giữa tôi và anh ta hoàn toàn tiêu tan, tôi sẽ không trở về nữa. Cả đời này, tôi và anh ta sống không vui vẻ, cắt đứt oán hận, một mình tôi rời đi, đến chết không gặp."
Tĩnh Tri nhớ tới tiểu thuyết cổ đại từng đọc lúc trước, Bạch Phi Phi nói câu đó với Thẩm Lãng, lúc này lại bị cô buột miệng nói ra.
Thời gian như là nhẹ nhàng trôi, đột nhiên nhẹ buông tay, cả đời này đã trôi qua rồi.
An Thành thấy sắc mặt trắng như tuyết của cô, mà đôi mắt lại đen nhánh trong suốt, sạch sẽ bức người. Đáy lòng anh than thở một tiếng, thu thẻ về, lại lấy ra một phong thư lớn, "Thủ tục xuất ngoại của cô đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-hang-ty-cuop-lai-vo-truoc-da-sinh-con/551743/chuong-214.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.