Editor: May
Cô không dám nghĩ, mỗi lần nhớ tới liền cảm giác tâm mình đều co rút đau. Nỗi đau kia giống như là ánh trăng trong băng tuyết ngập trời, lạnh đến cả người cô đều không thể nhúc nhích.
Mà càng đau, lại là thái độ của anh.
Thẩm Bắc Thành đã từng mừng rỡ vì bọn họ có đứa nhỏ, đã từng quý trọng đứa bé kia như vậy, sau khi đứa nhỏ mất đi, chỉ hời hợt một câu, không phải Lạc Tương cố ý.
Đúng, một câu vô tâm, con của cô đã chết một cách vô ích. Cô mua nhiều quần áo trẻ em như vậy, giấc mộng hạnh phúc này của cô đã bị cô khóa lại, không dám liếc mắt nhìn một cái. Mà anh thì sao, luôn miệng bảo vệ Lạc Tương, rồi nói với cô là lại sẽ có đứa con khác.
Thanh Thu nhịn không được cười lạnh, anh cho rằng cô có thể vẫn nhịn tiếp sao? Anh đã luyến tiếc Lạc Tương, cô cũng chỉ có thể vẫn ở lại Tỷ Quy Viên, cô không muốn trở về, không muốn nhìn thấy Lạc Tương, cô không có cách nào không hận cô ta.
Lúc này cô nhìn đứa nhỏ kia, thật giống như đều trút hết tâm tư với con của mình xuống. Cô thích đứa bé mềm mại nho nhỏ này, trong mấy ngày nó sinh ra, ngày nào cô cũng ôm nó, cô là người đầu tiên tiếp xúc với nó.
"Dáp dấp Tiểu Phi rất giống Thiệu Hiên." Thanh Thu chậm rãi mở miệng, cô mỉm cười từ đáy lòng, cúi người xuống xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Phi: "Khuôn mặt nho nhỏ phình phình thịt, giống như một bánh bao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-hang-ty-cuop-lai-vo-truoc-da-sinh-con/551741/chuong-212.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.