Ông cụ Uất Trì như bị vả mặt, ông cụ sờ mũi mình, tự hỏi ông thì làm sao chứ? Cháu dâu ông sinh con thì ông vui, ông khích lệ không được à? Con gái đúng là nghiêm khắc.
Nhưng bởi vì đang vui mừng nên ông cụ Uất Trì nhanh chóng quên giận con gái.
Trong phòng sinh truyền đến tiếng khóc của trẻ con, vừa to vừa rõ.
Tống An mím môi rồi nói: “Xem ra con bé dày vò Minh Thư kha khá.”
Bác sĩ nghe vậy cũng cảm thấy hơi buồn cười, bà phụ họa. “Cũng không hẳn, mắt đứa bé to tròn, nhìn rất có sức sống nên chắc chắn khỏe mạnh, mọi người cứ yên tâm.”
Ở bên trong phòng sinh, sinh xong đứa nhỏ khiến người Hàn Minh Thư bủn rủn, ngay cả sức để mở mắt cũng không có.
Cô nghĩ đến một việc thì nụ cười xuất hiện trên môi.
Vừa sinh con xong, cô không còn sức để nói chuyện. Bác sĩ bế con đến trước mặt cô để cô ôm cô bé nhưng lúc này đây cô quá mệt, mắt nhắm tịt.
Thế là bác sĩ ôm đứa bé đến cho Dạ Âu Thần nhưng không ngờ anh lại nhăn mũi, sau đó trầm giọng nói: “Tôi muốn nhìn vợ tôi trước.”
Bác sĩ: “… Người đàn ông này bị gì vậy, nói thế nào đây cũng là con gái của anh, sao anh lại có thái độ chán ghét rõ thế? Dạ Âu Thần cũng không quan tâm việc bọn họ nghĩ sao mà anh nắm lấy tay Hàn Minh Thư, cúi người ngắm cô.
Anh lau mồ hôi nhễ nhại trên trán cô rồi đặt nụ hôn dịu dàng lên trên. “Vất vả cho em rồi.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-bac-ty-khong-de-choc/798555/chuong-1528.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.