Âm thanh càng lúc càng xa dần, cho đến khi không nghe thấy nữa.
Hàn Minh Thư bị Dạ Âu Thần bế lên xe, đặt trên ghế phó lái.
Bởi vì chân không đi giày, sau khi ngồi lên ghế, Hàn Minh Thư cảm thấy chân mình không có chỗ để đặt xuống, đành phải co chân lại, cằm dựa vào đầu gối.
Dạ Âu Thần lái xe với sắc mặt vô cảm.
Hàn Minh Thư cứ ngồi co ro như vậy ở ghế phó lái, sắc mặt hai người đều không dễ chịu, lúc sắp đến khu nhà, Hàn Minh Thư đột nhiên nhớ ra gì đó, sắc mặt trắng bệch.
“Anh không cho tôi lấy giày, không phải là lát nữa anh cũng định bế tôi lên tầng đó chứ?”
Trong xe truyền đến một tiếng cười trầm thấp, Dạ Âu Thần rõ ràng là đã thừa nhận rồi.
Một lúc sau anh mới thấp giọng nói: “Như vậy không phải rất tốt sao?”
Tốt cái đầu anh!
Hàn Minh Thư thầm mắng anh vài câu, nghiến răng nghiến lợi nghĩ, cô tuyệt đối không thể để mặc anh sắp xếp cho cô như vậy được.
Vì vậy khi xe vừa dừng ở bãi đậu xe, Hàn Minh Thư gần như lập tức mở cửa xe ra rồi xông ra ngoài.
Cô chạy thẳng ra ngoài với đôi chân trần, tốc độ vô cùng nhanh.
Hàn Minh Thư không tính là thấp, hơn nữa chân cũng dài, vì vậy tốc độ chạy rất nhanh.
Hơn nữa trước đó cô cũng không biểu hiện ra có ý định làm như vậy, nên Dạ Âu Thần hoàn toàn không thể ngờ được việc cô mở cửa rồi chạy ra ngoài, anh nhanh chóng mở cửa đi ra ngoài rồi khóa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-bac-ty-khong-de-choc/797613/chuong-585.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.