Câu này khiến Dạ Âu Thần hơi bực mình, anh bóp chặt cằm cô hơn, đôi moi mỏng đang mím, anh nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng.
Ánh mắt anh không có một tia ấm áp khiến Hàn Minh Thư kinh hồn bạt vía.
Giờ này anh lên đây, vừa nãy ở dưới lầu anh có gặp ai không?
Cô muốn hỏi nhưng lại không dám, vậy nên chỉ có thể nuốt những lời đó trong lòng.
“Tôi nghĩ là gì thì là như vậy?” Dạ Âu Thần hỏi ngược lại.
Hàn Minh Thư cắn môi dưới, gạt tay anh ra rồi nói: “Sao anh lại lên đây? Không phải anh đã nói bảo tôi đợi anh dưới toà nhà công ty sao?”
“Ha.” Dạ Âu Thần nở nụ cười chế giễu: “Em có ở đó không?”
“Có chứ, tôi đang định đi xuống mà, chỉ là không ngờ anh lại đến nhanh như vậy thôi, sau đó tôi suýt nữa ngủ thiếp đi trên sofa.”
Đây là một cái cớ, đúng, cô đã nói dối anh.
“Suýt nữa đã ngủ mất hay là không dám đối mặt?”
Câu hỏi này khiến con ngươi Hàn Minh Thư co rút, cô nhìn Dạ Âu Thần gần trong gang tấc, đôi mắt màu mực sâu như biển, giống như có sức hút, gần như hút linh hồn cô vào trong.
Một lúc sau, Hàn Minh Thư chớp mắt, lạnh giọng nói: “Tôi có gì mà không dám đối mặt? Nếu anh chất vấn tôi thì anh đừng hỏi tôi.”
Dạ Âu Thần nheo mắt, lực bóp cằm cô càng mạnh hơn, cảm xúc nguy hiểm trong mắt càng nhiều thêm.
“Hỏi một câu cũng không được? Em đoán xem khi tôi tới đã gặp ai dưới lầu?”
Hô hấp Hàn Minh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-bac-ty-khong-de-choc/797612/chuong-584.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.