Cạch!
Sau khi đóng cửa lại, Hàn Minh Thư chặn Dạ Âu Thần ở ngoài cửa, rồi cô đi dép vào trong nhà.
Vì ban nãy mới đi chân trần ở bên ngoài, nên lúc này đã bị bẩn rồi, Hàn Minh Thư phải vào phòng vệ sinh rửa chân sạch sẽ, sau đó mới làm mọi việc theo đúng kế hoạch.
Lúc cô nấu cơm xong, bê ra bàn ăn chỉ có một mình mình, Hàn Minh Thư mới cảm nhận được xung quanh vô cùng trống trải.
Đối diện cô không có Tiểu Nhan, bên cạnh cũng không có Bé đậu nành nói chuyện cùng cô.
Cũng không có người nhắc cô ăn nhiều chút, gạt bỏ những năng lượng tiêu cực cho cô.
Hàn Minh Thư gắp một miếng rau, rồi cứ ngồi ngơ ra đó.
Khoảng một phút sau, Hàn Minh Thư chợt tỉnh táo lại, cười chế giễu bản thân.
Cô đang nghĩ gì vậy?
Mới ở bên nhau mấy ngày mà thôi, bây giờ cô ăn cơm một mình cũng cảm thấy cô đơn vắng lặng rồi sao? Cô đói đến mức nào rồi mới có kiểu suy nghĩ này chứ?
Hàn Minh Thư bất lực lắc đầu, gắp rau cho vào miệng, nhưng lại cảm thấy rau ngày hôm nay vô cùng đắng, không có chút vị rau nào, ăn vào miệng lại như đang uống thuốc đông y vậy.
Cô nhíu mày gắp miếng sườn sào chua ngọt đặc biệt của mình, nhưng cho vào miệng lại không có chút cảm giác nào cả.
Cứ như vậy ngồi ăn ngây ngốc một lúc lâu, Dạ Âu Thần cuối cùng cũng đặt đũa xuống.
Ăn cơm quả nhiên vẫn cần có người ăn cùng thì mới cảm thấy ngon miệng.
Một mình ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-bac-ty-khong-de-choc/797614/chuong-586.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.