Chương trước
Chương sau
Lý Viên Viên ngoan ngoãn nằm trong lòng anh.

"Không cần lo lắng, họ tài giỏi vậy chắc chắn tìm được ông ta mà."

Hoắc Thừa Ân gật đầu "Ừm, mong là như vậy."

Một lần có thể cứu cả Trần Cảnh Hâm và Trần Vũ Hiên đang bị thương nặng mà không ai phát hiện, rốt cục người này là ai?

Phạm Huân và Phạm Tuấn huy động lực lượng chuẩn bị khởi hành trở về dinh thự, có lẽ chủ nhân không thích sự loè loẹt ở đây nên muốn trở về dinh thự.

Bấy giờ Lý Viên Viên sực nhớ tới Trần Điềm Nhiên, từ lúc cô được cứu đến giờ không thấy cô ta đâu.

"Trần Điềm Nhiên đâu? Không phải cũng được cứu đi chứ?"

Hoắc Thừa Ân lắc đầu "Anh không biết, lúc tình hình hỗn loạn chẳng ai để mắt đến cô ấy."

Nhưng ba người đều là người bị thương và phụ nữ, không thể nào cứu đi mà không gây ra tiếng động.

Hoắc Thừa Ân nhớ lại trước khi giáp lá cà với Trần Cảnh Hâm thì ông ta đã tường tận kế hoạch của anh trước, trong nội bộ đã có nội gián vả lại kẻ này còn là người có năng lực.

*** Trong căn nhà cũ nát.

Trần Điềm Nhiên lồm cồm tỉnh dậy, đập vào mắt cô ta là một màu tối tăm, căn nhà cũ nát dơ bẩn, mạng nhện đóng thành khối, côn trùng nhện chuột bò khắp nơi, rất đáng sợ, cô ta rút người lên giường.

Chợt phát hiện váy áo mình đã bị xé tả tơi, dường như nơi thầm kín đang đau âm ỉ.

Thấy phía trước có một bóng đen đang đứng, cô ta sợ sệt hỏi.

"Ngươi là ai? Sao ta lại ở đây?"



"Ta là ai không quan trọng, cô nhìn xem người nằm ở kia là ai?" Bóng đen không xoay mặt lại, chỉ tay về phía giường đối diện.

Trong bóng tối mờ ảo Trần Điềm Nhiên nhìn thấy hai thân thể nhem nhuốt vết máu đang nằm bất động trên giường, lập tức chạy đến mặc kệ đau đớn.

"Ba, anh, sao hai người thành ra thế này, không phải trước đó vẫn rất tốt sao! Ba, ba tỉnh lại đi ba..."

Cô ta lay lay tay ông ấy, hôm nay rõ ràng là ngày trọng đại, là hỷ sự trong mơ không đêm nào không tưởng tượng nay lại thành ra tang sự lớn nhất Bắc Triều.

"'Là Hoắc Thừa Ân gây ra." Người áo đen trầm giọng nói.

Trần Điềm Nhiên im lặng, vốn Hoắc Thừa Ân là chân ái cuộc đời sao có thể vì lời nói của một người không hề quen biết mà nghĩ anh làm tổn thương họ.

Cô ta quát lại người áo đen "Ta không tin."

Tên áo đen quay lại, gương mặt biểu lộ rõ tức giận.

"Ngươi đừng mãi mù quáng nữa, hắn tiếp cận ngươi chỉ để lấy thông tin cơ mật, hắn chịu làm tay sai cho cha ngươi cũng vì muốn lật đổ ông ấy, rành rành trước mắt ngươi vẫn chưa tỉnh ngộ sao, đợi khi nào cả nhà ba người gặp nhau ở hoàng tuyền ngươi mới chịu tin lời ta nói hả?"

Nói xong hắn tiến lại gần, lúc này Trần Điềm Nhiên mới kịp nhìn rõ mặt, là một người hoàn toàn xa lạ chưa từng gặp lần nào.

Hắn bóp chặt hai vai khiến cô ta đau đớn.

"Ngươi nhìn những vết nhớ nhuốt trên người ngươi đi, những những vết đỏ mập mờ này đi, ngươi không nhận ra cơ thể mình bị gì hả? Nếu hắn thật sự yêu ngươi thì đã bảo vệ ngươi không phải chịu cảnh nhục nhã này, nếu ta không đến kịp e là ngươi đã bị đám lính đó chơi tới chết rồi."

Nhớ lại lúc hỗn loạn, Trần Điềm Nhiên mất ý thức, hai bên chỉ đổ dồn vào đối phương, Hoắc Thừa Ân chỉ lo để tâm tới Lý Viên Viên, Trần Cảnh Hâm cũng chỉ chú ý phe địch, chẳng ai đoái hoài tới cô gái này.

Sau đó thì sao, Trần Cảnh Hâm thất bại, quân lính của Hoắc Thừa Ân nhân cơ hội không ai để tâm nên lén lôi

Trần Điềm Nhiên vào căn phòng gần đó, tổng cộng có tận 6 tên.

Đến khi người áo đen phát hiện chạy tới thì mọi chuyện đã dang dở.



Cũng may bên người hắn lúc nào cũng mang theo thuốc trị thương, lúc cấp bách có thể dùng tạm.

"Ta không tin, sao anh ấy có thể đối xử với ta như vậy, anh ấy vẫn luôn yêu thích ta chiều chuộng ta, ta không tin lời ngươi nói đâu."

Trần Điềm Nhiên cố gắng vùng vẫy khỏi bàn tay chai sạn của người áo đen nhưng càng vùng vẫy cơ thể cô ta càng lộ rõ đau đớn nơi thầm kín.

Nước mắt cô ta tuôn trào như mưa.

Anh Thừa Ân, sao mọi chuyện thành ra thế này, em không tin ai hết, anh tới đây nói với em được không.

Người áo đen siết chặt hơn, găng từng chữ.

"Ngươi không muốn tin nhưng đây là hiện thực, nhìn cha ngươi đi, nhìn anh ngươi đi, họ đang sống dở chết dở ở đầy ngươi không thấy sao?"

Nói xong hắn buông ra quay đi chỗ khác.

Trần Điềm Nhiên bần thần ngồi đó, ngây ngây ngốc ngốc nhìn hai người máu me lấm lem nằm đó.

Phải rất lâu, rất lâu sau cô ta mới mở miệng.

"Ta phải làm gì?"

Người áo đen biết cô ta đã chịu tỉnh ngộ, xoay mặt lại nói.

"Bây giờ chúng ta đang bị truy lùng gắt gao, trước hết ẩn nấp ở đây, ta sẽ tìm cách để tất cả cùng vượt biên sang nước ngoài cầu cứu, trước đây cha ngươi rất thân với nước láng giềng, lần này do khinh địch nên mới xảy ra thảm cảnh ắt hẳn họ chưa biết nên chưa tiếp viện kịp thời."

Trần Điềm Nhiên lắng nghe, lâu sau mới trả lời "Ngươi là ai, sao lại giúp bọn ta."

"Là ai còn quan trọng không, ngươi chỉ cần biết ta mang ơn cha ngươi nên muốn trả ơn, không làm hại các ngươi đâu."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.