"Không thể nào, không thể đi, mau quay lại cho ta, ta mới là người điều khiển các ngươi mà." Trần Cảnh Hâm vùng vẫy hét lên trong vô vọng.
Sự việc qua đi, trong lòng mỗi người đọng lại một cảm xúc khó ai diễn tả.
"Chúng ta thắng rồi." Lý Anh Kiệt là người hô lớn.
Sau đó, cả sảnh cũng nhau hò reo, qua đi giây phút nghẹt thở tưởng chừng bỏ mạng họ lại có thể nhìn thấy mặt trời ngày mai, ai nấy vui mừng ôm nhau phấn khích.
Lý Viên Viên ngước mắt lên nhìn người luôn chở che bảo vệ mình, anh luôn đứng phía sau chỉ cần cô ngoảnh đầu sẽ thấy, chỉ trách từ trước đến nay cô chưa bao giờ làm như thế.
Trong niềm hân hoan của tất cả mọi người, Hoắc Thừa Ân chỉ chăm chú đối diện ánh mắt nhu tình của cô gái nhỏ phía dưới, người khiến anh lao tâm khổ tứ chỉ để bảo toàn tính mạng cho cô.
Giờ anh có thể thả lỏng để đối diện với cô, với người anh luôn yêu bằng cả nhân sinh.
Trong tiếng hò reo inh ỏi, môi Hoắc Thừa Ân mấp máy gì đó.
Lý Viên Viên không nghe được gì nhưng nhìn khẩu hình có thể đoán là "Anh yêu em."
Trái tim cô rộn ràng như những nàng thơ mơ mộng, như được ánh sáng chiếu soi nơi u tối trở nên ấm áp hơn, như kẻ sắp đuối vớ được cọng rơm khô.
Giờ cô hiểu vì sao Diệp Ẩn không từ mạng sống chỉ để một lòng trung thành với anh, cũng hiểu vì sao tín ngưỡng cô ấy đối với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-doc-tai-thuong-dung-yeu-toi/3605564/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.