Họ thả tay cô trước sảnh dinh thự, trước mặt chỉ mỗi Hoắc Thừa Ân.
"Các ngươi lui ra."
"Dạ"
Anh thong dong bước xuống kéo cô đứng dậy.
"Sợ cứng người rồi à?"
Lý Viên Viên lấy lại tinh thần "Sợ gì chứ? Sáng sớm ngài tỉnh dậy không thấy ta liền cho người tới mời trịnh trọng thế làm ta được sủng mà kinh ấy chứ."
Mời kiểu này thà để ta tự đi còn mặt mũi hơn.
"Miệng mồm giảo hoạt, ta cho em một cơ hội, tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, nếu thành khẩn khai báo ta sẽ làm chủ cho em." Hoắc Thừa Ân giọng điệu nhẹ nhàng, không hung hăng không bá đạo càng không phải ra lệnh.
Lý Viên Viên nhìn anh với ánh mắt lạ lẫm, không phải hôm trước bất phân trắng đen bảo vệ Trần Điềm Nhiên, mới hôm qua còn ân ân ái ái với cô ta hôm nay lại giở giọng ngọt ngào này với ta.
Lẽ nào muốn lấy lòng mỹ nhân mà lôi ta ra làm bia đỡ đạn hay.... hắn biết gì rồi?
Cô trợn trừng mắt nhìn anh rồi lại lắc đầu cúi xuống.
Hoặc giả chừng hắn thấy không còn cơ hội với
Trần Điềm Nhiên nên muốn quay sang ta... không đúng, mình có gì để hắn lợi dụng mà bảo vệ.
Vậy thì sao chứ?
"Không biết nên bắt đầu từ đâu à?" Anh cắt ngang dòng suy nghĩ của cô, nhìn cô thẩn thờ không gật thì lắc, đoán chín trên mười không phản gian cũng phường trộm cướp.
Bộ dạng này để người ngoài nhìn thấy đoán chừng xử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-doc-tai-thuong-dung-yeu-toi/3605537/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.